[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 495: Nữ Sinh Khoa Phát Thanh Truyền Hình (2)

Chương 495: Nữ Sinh Khoa Phát Thanh Truyền Hình (2)Chương 495: Nữ Sinh Khoa Phát Thanh Truyền Hình (2)
Cô đoán rằng Chu Nghiêm Phong cũng có sắp xếp khác, hôm nay gọi người tới chỉ vì để xua tan cảm giác khó hiểu trong lòng cô.
Lục Mạn Mạn cũng không biết anh làm sao nhìn ra được.
Làm sao anh có thể cảm thấy trong lòng cô không thoải mái?
Cho tới nay Lục Mạn Mạn luôn cảm thấy chồng cô rất thần kỳ, giống như ban đầu lúc bọn họ vừa mới quan hệ qua lại, cô chưa từng nói chuyện của ba mẹ cô với anh, lần đó anh cũng bởi vì một câu nói không liên quan của mẹ Bùi mà trở về đau lòng ôm lẫy cô, nói con gái người ta phạm sai lầm như thế nào như thế nào, chỉ có Mạn Mạn nhà chúng ta ngoan ngoãn hiểu chuyện mới có thể làm cho người khác cũng muốn có một cô con gái như vậy.
Mỗi lần Lục Mạn Mạn nhớ lại, tim vẫn đập nhanh như cũ, đó là cảm giác vừa cảm động vừa ấm áp.
Sau khi thư ký tiễn Tiểu Giả đi, cô lập tức gọi điện thoại cho Chu Nghiêm Phong nói: "Không đúng môn, em sẽ không bảo cô ấy ở lại."
Tuy nhiên trước khi đi cô đã nhét tiền đi đường cho cô ấy, tránh cho cô ấy móc tiền xe buýt lại chạy vô ích một chuyến. Một gia đình như vậy từ miệng của họ ngay cả một đồng cũng có thể tiết kiệm.
Chu Nghiêm Phong nói: "Vậy để anh xem sắp xếp như thế nào."
Quả nhiên anh đã có sắp xếp.
Thật ra lúc này Lục Mạn Mạn có thể hiểu được anh. Gia đình như vậy bồi dưỡng ra một sinh viên đại học thật sự không dễ dàng, càng đáng quý hơn vẫn là một cô gái.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Người của thời đại này có những nét đặc trưng của thời đại này, đó là khi người khác gặp khó khăn, họ sẽ giúp đỡ người khác nếu có thể và anh cũng không ngoại lệ.
Sau đó Lục Mạn Mạn nghe Chu Nghiêm Phong nói sắp xếp cho cô ấy đến đài phát thanh làm công tạm thời trong kỳ nghỉ, cô cũng không quan tâm đến chuyện này nữa. Tuy nhiên cô cũng nhắc nhở Chu Nghiêm Phong chỉ có thể giúp đến đây. Nói trắng ra cứu người lúc cấp bách không cứu người nghèo, nếu giúp đỡ quá nhiều lại dễ dàng trở thành lon gạo ân, gánh gạo thù".
*Có nghĩa là nếu bạn giúp đỡ người khác một chút khi họ gặp nguy hiểm thì họ sẽ biết ơn bạn. Nhưng nếu bạn giúp đỡ người khác quá nhiều và khiến họ bị phụ thuộc vào bạn thì đến khi bạn ngừng giúp đỡ sẽ khiến mọi người ta ghét bạn.
Tất nhiên Chu Nghiêm Phong hiểu được lý lẽ này, sau này anh cũng không liên lạc với cô gái kia nữa. Tuy nhiên hàng năm cô ấy vẫn mang đến một ít đặc sản từ trong nhà, thông qua vệ binh ở cửa đại viện chuyển cho nhà bà, nhưng đây đều là chuyện sau này.
Sắp đến tết, Chu Nghiêm Phong mua sắm đồ tết cho gia đình. Tuy rằng công việc của đại cục trưởng như anh cũng bận rộn, nhưng không thể so sánh với khi đó ở thành phố Thiên Khánh. Mỗi ngày bình thường anh không phải là họp trong cơ quan thì là đến các đơn vị phía dưới thị sát công tác gì đó, hoặc là xâm nhập vào thị trấn Thành Quan thanh tra chỉ đạo việc xây dựng cái này cái kia, rất ít đi công tác, cho dù đi ra ngoài cũng cơ bản buổi tối sẽ trở về.
Lục Mạn Mạn bảo A Hiển đi giúp đỡ cho cục trưởng Chu, cùng nhau mua sắm hàng tết, còn viết một tờ danh sách quà tặng, bảo A Hiển mua theo quà tặng trên đó. Mua đặc sản địa phương ở đại lục gửi cho cậu, chị gái và chú ở Hồng Kông, còn mua đủ loại quà tặng dinh dưỡng ở Hồng Kông gửi đến thủ đô cho ông bà Chu, anh cả chị dâu cong cả Chu Bỉnh và Chu Chỉ Chỉ.
Còn có Giám đốc Từ ở thành phố Thiên Khánh cũng phải gửi lễ.
Thái Châu thì không cần, Thái Châu đến đây đã gửi quà cho cô.
Chỗ Bùi Cẩm cũng gửi một phần, chủ yếu là cho ba mẹ nuôi.
Nói đến Bùi Cẩm phải nhắc tới Hoàng Bảo Câu. Hoàng Bảo Câu bị thất tình, ở trong khách sạn dưỡng thương một tuần thì định trở về nhưng Bùi Cẩm đề nghị dẫn cậu ta đến thủ đô chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận