[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 166: Đắm Chim (1)

Chương 166: Đắm Chim (1)Chương 166: Đắm Chim (1)
Lục Mạn Mạn tắm rửa xong trong phòng rửa mặt trở về phòng ngủ ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc.
Chu Nghiêm Phong canh giờ bước vào, liếc mắt về phía cô, cô kiếm được tiền đổi bộ váy ngủ tơ tằm cao cấp, chất vải mỏng manh phác họa đường cong cơ thể, dáng vẻ ngồi ở đó còn tản mạn lười nhác hơn ngày thường.
Anh đi sang đó nói một cách rất tự nhiên: "Để tôi."
Anh đưa tay cầm lấy máy sấy.
Lục Mạn Mạn vô ý nhìn về phía khe cửa, thật ra cô muốn nói phải chăng anh diễn sâu quá rồi không, với tính cách lý trí lạnh nhạt như anh, giữa hai vợ chồng có thể tôn trọng nhau đã đủ lắm rồi, có cần phải diễn tình sâu đằm thắm không.
Ăn cơm xong còn chùi miệng cho cô, cô trông thấy thoáng chốc ông cụ nhìn được há hốc mồm, đồ ăn trên đôi đũa đều đã sắp rơi xuống.
Bà cụ cũng ngập tràn nghi ngờ nhìn con trai hết vài lần, hình như không biết đó có còn phải con trai của bà ấy nữa không.
Cho nên đến nỗi này không?
Lục Mạn Mạn nghĩ tới một khả năng, đưa máy sấy trong tay ra: "Làm đi." Sau đó cô cam gương lên.
Vẻ mặt của Chu Nghiêm Phong trong gương lạnh nhạt, rũ mắt xuống, tuy động tác trên tay không thạo vụng về, nhưng cẩn thận nhẹ nhàng, dường như sợ làm phỏng cô, trước tiên là dùng mu bàn tay thử nhiệt độ điều chỉnh tốt khoảng cách của máy sấy, sau đó mới nắm một chùm tóc của cô lên thổi, vì là tóc xoăn, anh còn rất thông minh quấn tóc vào ngón tay thổi xuôi.
Chợt anh chạm vào ánh mắt của cô trong gương, bỗng chốc cảm xúc và động tác của anh cứng đờ, sắc mặt đều hơi ửng đỏ.
Lục Mạn Mạn như không có chuyện gì di dời ánh mắt, vén tóc lên trước gương, tùy ý hỏi: "Lần này cha mẹ dự định ở bao lâu."
Đợi một hồi mới nghe thấy anh nói: "Có lễ sẽ ở một khoảng thời gian khá dài, tình hình của anh cả chị dâu lớn của tôi, bên cạnh Chu Bỉnh và Chi Chi đều cần có người chăm sóc kề cạnh."
Ngón tay đang móc sợi tóc của Lục Mạn Mạn khựng lại.
Dường như anh có phát giác, chẳng mấy chốc nói: "Chu Bỉnh và Chi Chỉ một thằng mười ba tuổi một đứa bốn tuổi, đều trong thời kỳ trưởng thành quan trọng, bên cạnh không thể không có người thân kề cạnh, công việc của hai chúng ta đều..."
Lục Mạn Mạn cắt ngang nói: "Được rồi em đã hiểu, bên cạnh bọn họ xác thực không thể không ai săn sóc, cha mẹ ở lại là chuyện tốt."
Chu Nghiêm Phong thở phào nhẹ nhõm.
Bàn tay và ngón tay của anh đều dài, còn tràn đầy lòng kiên nhẫn, kèm theo làn gió ấm áp, thi thoảng ngón tay thon dài xuyên tạc vào làn tóc, vừa hay xoa bóp khắp da đầu... Có người chính là bẩm sinh mười môn tài năng, thủ pháp này ở trong viện thẩm mỹ không cần phấn đấu cũng phải là một kỹ thuật viên đặc cấp.
Lục Mạn Mạn đợi đến khi đầu tóc hoàn toàn sấy khô, đã thoải mái tới mức sắp ngủ thiếp đi, thấy làn tóc cũng đã được anh chải chuốt xong, bèn hơi lơ mơ bò lên giường.
Đột nhiên có một thứ nóng hầm hập nhét vào dưới chân cô.
Nghe anh nói: "Dì Điền biết chân em lạnh, rót túi nước nóng cho em."
Nóng hổi xác thực rất thoải mái.
Vào cuối thu trong nhà vẫn chưa có thiết bị sưởi ấm, có trời biết mỗi đêm Lục Mạn Mạn ngủ một mình sợ lạnh như thế nào, chỉ phút chốc cô đã đặt chân lên, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Chu Nghiêm Phong tắt đèn lên giường, trong bóng tối mượn ánh trăng yếu ớt chăm chú nhìn gương mặt trắng nõn khiến anh nhớ nhung, lông mi của cô vừa cong vừa vênh, vô cùng hấp dẫn và xinh đẹp, độ cong của đuôi mắt hơi giương lên, khiến anh nhìn thấy bèn nhớ tới dáng vẻ cô nở nụ cười, đôi mắt đào hoa hip lại y như con hồ ly, gian xảo lại long lanh rất quyến rũ.
Hơi thở nhẹ nhàng, khuôn mặt ngủ say hết sức ngoan... Tại sao tính cách của cô không thể ngoan tí chứ.
Chu Nghiêm Phong vô số lần suy nghĩ cô là một người ra sao, sinh ra trong gia đình như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận