[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 530: Đại Kết Cục (3)

Chương 530: Đại Kết Cục (3)Chương 530: Đại Kết Cục (3)
Mặc dù như vậy nhưng Lục Mạn Mạn vẫn đau, đau như kim châm.
Con dâu nhà mình yếu ớt, cho tới nay bà Chu vẫn luôn để ý, thấy cô thật sự đau, đáng thương cũng không biết kể khổ như thế nào, chung quy vẫn là trong lòng không đành lòng, nhưng không cho ăn thì không được, nếu mà ngăn cản thì người khó chịu chính là cô.
Vẫn là bà Vương đưa ra chủ ý nhìn về phía Chu Nghiêm Phong nâng cằm bỡn cợt nói: "Cái này không phải đã có sẵn sao, để cho ba mút ra không phải là được rồi sao."
Bà Chu liên tục gật đầu, đúng đúng đúng, đúng như vậy.
Sau đó bà Chu lập tức bảo bà Vương cùng nhau rời khỏi bên giường, nhìn các bảo bối với bà rồi bảo Chu Nghiêm Phong nhanh chóng.
Chu Nghiêm Phong lại đỏ mặt.
Trên mặt Lục Mạn Mạn cũng đã đỏ bừng.
Bà Vương ở bên cạnh nháy mắt với bà Chu, đừng nhìn tuổi tác Chu Nghiêm Phong không nhỏ cùng với Mạn Mạn thì vợ chồng trẻ chính là vợ chồng trẻ, nhìn xem buồn cười thế nào chứ.
Chu Nghiêm Phong và Lục Mạn Mạn mới làm ba mẹ càng bối rối hơn, nhưng không có cách nào khác, hai đứa nhỏ còn đang khóc đòi ăn. Chu Nghiêm Phong chỉ có thể cắn răng làm.
Tuy nhiên anh vừa cố gắng muốn sáng tạo ra một không gian tương đối riêng tư, vừa lo lắng vợ vừa mới sinh xong ngồi không tốt, đầu tiên đỡ Lục Mạn Mạn nằm xuống.
Lục Mạn Mạn gối lên gối, mặt đỏ bừng, nhịn cười nhìn anh còn muốn thế nào nữa.
Chu Nghiêm Phong đứng bên giường, lại nghiêng người cô qua, đưa lưng về phía bà Chu và bà Vương bên kia.
Lục Mạn Mạn chớp chớp mắt quay đầu lại nhìn anh, thấy anh bình tĩnh bưng ly nước lên súc miệng.
Ừnm còn biết làm sạch miệng.
Không thể không nói rằng hắn là một kiểm soát chỉ tiết.
Lục Mạn Mạn lại nhịn cười.
Chờ một chút, thấy anh vòng qua từ bên kia giường, trong tay bưng một cái chậu.
Lục Mạn Mạn nhìn chằm chằm vào cái chậu hai giây, hiểu rồi, đây là muốn làm sạch cho cô một chút.
Quả nhiên chỉ thấy anh tới sau đó buông chậu xuống, xách khăn mặt sạch sẽ vắt khô trong nước ấm, sau đó khom lưng vén vạt áo của cô lên rồi phủ lên.
Đợi đến khi lau chùi sạch sẽ, anh giống như vô tình nhìn bà Chu và bà Vương bên kia một cái, thấy như hai người đang tập trung vào đề tài trẻ con, lúc này mới yên tâm cong một chân quỳ xuống giường, sau đó cúi người vùi tới.
Lúc Chu Nghiêm Phong chôn vùi tới tầm mắt ngắn ngủi giao nhau với Lục Mạn Mạn, Lục Mạn Mạn chỉ thấy trong mắt người ba mới này lộ ra tình cảm vừa ngượng ngùng vừa an ủi.
Sau khi chôn vùi lại, bàn tay kia cũng vươn vào trong chăn, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô.
Trong lòng Lục Mạn Mạn khẽ động, đưa tay ôm lấy đầu anh, vuốt đầu anh giống như vuốt ve đứa bé.
"Ngoan, ăn nha."
Cô thì thầm trêu chọc anh.
Chu Nghiêm Phong nhẹ nhàng nhéo eo cô, cảnh cáo cô thành thật một chút.
Lục Mạn Mạn lại không nhịn được muốn cười, nhưng rất nhanh hai gò má ửng đỏ không cười nổi, người này sao lại giống như màn dạo đầu, miệng không thành thật thì thôi, tay cũng bóp tới bóp lui.
Trời đất chứng giám, Chu Nghiêm Phong chỉ sợ cô đau, muốn làm cho cô dễ chịu một chút.
Tóm lại kéo dài nửa tiếng đồng hồ, hai bên đều tốt rồi.
Chỉ là trên mặt Chu Nghiêm Phong và Lục Mạn Mạn đều đỏ hồng như đổ mồ hôi nóng. Lần này bà Chu và bà Vương có lòng tốt không trêu chọc hai người nữa, nhân lúc hai đứa nhỏ còn thức nhanh chóng bế chúng đến để cô cho con bú.
Lục Mạn Mạn vẫn rất mệt, đút đứa nhỏ xong thì lập tức ngủ.
Ở nhà ông Chu cũng không nhàn rỗi, tới đây đưa đồ hai lần còn cùng phó cục trưởng Vương đưa tới một cái giường gấp vải bạt hành quân trước kia, thuận tiện cho mấy người ở phòng có chỗ ngủ buổi tối.
Buổi tối bà Chu và bà Vương dỗ các bảo bối ngủ xong thì ngủ trên cái giường kia, Chu Nghiêm Phong thì chen chúc một chút với Lục Mạn Mạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận