[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 197: Không Quen (3)

Chương 197: Không Quen (3)Chương 197: Không Quen (3)
Chu Nghiêm Phong là loại đàn ông truyền thống luôn giữ mình trong sạch, lần đầu tiên chạm vào phụ nữ đã bị phụ nữ cắn, thậm chí chỉ là để lấy lòng cô ấy. Lấy lòng cô chính là buông bỏ lòng tự trọng của anh, đặc biệt khi biết rằng cô ấy không có kế hoạch phát triển lâu dài, ắt hẳn về mặt tâm lý sẽ có chút tổn thương.
Chỉ trong một buổi chiều, cô không biết mình đã xây dựng tâm lý gì và không thể bình tĩnh hơn được.
Chu Nghiêm Phong chia sẻ kinh nghiệm làm việc của mình với cô, thấy cô đang lơ đãng anh hỏi: "Hôm nay về muộn thế này em có sợ phải uống thuốc lại nữa không?"
Lục Mạn Mạn lấy lại sự tỉnh táo, hỏi lại: "Anh thật sự đun thuốc à?"
"Vẫn chưa. Bởi vì em gọi điện nói sẽ quay lại sau nên mẹ không nấu thuốc, nhưng mẹ đã mua hai cái nồi nhỏ, một cái nấu thuốc cho em, một cái nấu canh gừng. Mẹ cũng mua quần áo mùa thu và quần tây cho em, cha nói ngày mai sẽ đưa em di tập thể dục.”
Anh không khỏi bật cười khi tự mình nói ra điều đó nhưng lại nhanh chóng nén nụ cười lại nói: "Vất vả cho em rồi."
Không có gì đâu. Lục Mạn Mạn: "Thật tuyệt nếu có một chiếc quần legging lông cừu mỏng."
"Cái gì?"
Lục Mạn Mạn hỏi: "Tại sao lúc đó anh lại dẫn chị gái em đến gặp em?"
Bởi vì Chu Nghiêm Phong suy nghĩ nhanh nên trong lúc nhất thời không theo kịp lời nói nhảy vọt phi logic của cô. Anh phán đoán ngắn gọn rằng câu đầu tiên cô nói dường như bị buột miệng khi đang suy nghĩ còn câu cuối cùng thì có vẻ như là một câu hỏi chợt hiện lên trong đầu.
Anh không cần phải trả lời câu đầu tiên nhưng cô muốn anh phải trả lời câu sau.
Chu Nghiêm Phong vốn định cùng cô nói chuyện vui vẻ nên đưa lòng bàn tay to lớn xuống ôm cô lại đặt lên người anh, vòng tay ôm lấy cô sau đó anh nói: "Em..."
Lục Mạn Mạn cúi đầu nhìn tư thế của hai người, cô bám lấy anh như chim nhỏ bám người, quá mức thân mật.
Chẳng trách tâm tư của anh lại thay đổi nhanh như vậy, cho rằng sau khi hôn cắn cô thì cô là của anh?
Lục Mạn Mạn xoay người nói: " Nói thì nói chứ đừng động tay động chân. Chúng ta thân nhau như vậy sao?”
Chu Nghiêm Phong hơi giật mình: "..." Anh liếc nhìn cô một cái, mặc dù đã cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng trong giọng nói vẫn có chút hơi khàn: "Biết rồi."
Thấy cô vẫn như cũ nhìn chằm chằm anh như là không hài lòng với thái độ này của bản thân, thế nên lại bồi thêm một câu: "Lần sau sẽ chú ý."
Lục Mạn Mạn biết loại người như anh tuyệt đối không có khả năng ăn nói thành thật, đụng tới chuyện có liên quan đến tình cảm là ngay tức khắc đánh mất lý trí, nhưng cũng may là chỉ số thông minh sẽ không biến mất, anh là người có tâm cơ sâu rộng, lòng dạ còn bày ra ở đó, đột nhiên lại trở nên thân mật rồi tự nhiên như không ôm cô lên người, có thể là nhất thời đắc ý vênh váo, càng có thể là thừa dịp cô trong nháy mắt buông lỏng phòng bị bắt được cơ hội, lợi dụng mà chiếm lợi từ cô.
Lục Mạn Mạn rất thích anh, mà cảm giác "thích" chia làm hai loại, một loại là lực hấp dẫn nguyên thủy, một loại là lựa chọn sau khi cân nhắc, anh vừa xuất hiện là ngay lập tức phát ra mị lực hấp dẫn ánh nhìn của cô, từ dáng người, khí chất cho tới hormone nam tính đều mang khả năng khiến cho cô trong nháy mắt trở nên mê muội... Thế nhưng Lục Mạn Mạn có thích anh đến cỡ nào thì càng hiểu rõ bản thân mình tới cỡ đó, cô có thể chắc chắn một điều rằng nếu phải vì một người đàn ông như anh mà bắt cô phải từ bỏ cả một vườn tràn đầy hoa thơm cỏ lạ là điều không thể nào có khả năng xảy ra được cải Cô nhìn chằm chằm vào anh lâu thật lâu, sau đó mới chậm rãi dời mắt đi. "Có chuyện gì thì mau nói đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận