[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 135: Không Ly Hôn Thì Chờ Cái Gì (2)

Chương 135: Không Ly Hôn Thì Chờ Cái Gì (2)Chương 135: Không Ly Hôn Thì Chờ Cái Gì (2)
Không ngờ Chu Nghiêm Phong rất nhanh đã hiểu ý cô, nhưng rõ ràng anh lý trí hơn người thường: "Tập tục xã hội hiện tại không khuyến khích phụ nữ ly hôn. Đối với cô ấy mà nói, ly hôn có lẽ không phải là chuyện vinh hạnh gì, không đơn giản giống như việc bỏ đi là có thể bắt đầu, hơn nữa còn có hai đứa nhỏ, chắc là rất khó có thể đi tới bước đó."
Lục Mạn Mạn có chút nản lòng.
Đây là lần đầu tiên Chu Nghiêm Phong nhìn thấy một biểu cảm như vậy trên khuôn mặt cô, anh từng nghĩ cô lúc nào cũng tràn đầy tỉnh thần chiến đấu bất khuất... Khi bước vào nhà, cô tát vào mặt người khác hai bạt tai, còn giật lấy cái ghế làm cho anh hết sức ngạc nhiên.
Anh không nhịn được giơ tay vỗ nhẹ vai cô, sau đó cúi đầu nói: "Em có thể giúp cô ấy, em có nhiều ý tưởng, có chính kiến , dám nghĩ dám làm hơn cô ấy rất nhiều. Anh tin cô ấy sẽ nghe theo đề nghị của em."
Hai người gần gũi đến mức lúc Lục Mạn Mạn ngẩng đầu lên, chóp mũi suýt nữa chạm vào cằm... Đây là lần đầu tiên người đàn ông này chủ động tiếp cận như vậy.
Như bình thường Lục Mạn Mạn đã tiến tới, cho dù cô không có cơ hội đặt tay lên vòng eo săn chắc của anh cũng lén sợ một cái lên hông, làm sao cũng phải lợi dụng một chút.
Nhưng lúc này, trong lòng cô chỉ có cảm xúc phức tạp.
Anh đột nhiên chủ động ôm vai dựa sát vào nói chuyện như vậy, nói gần nói xa cũng chỉ là vì để thuyết phục chị gái nguyên chủ ly hôn.
Lục Mạn Mạn biết rằng ngoài mặt anh giả vờ hời hợt, nhưng trong lòng hoàn toàn không phải như vậy.
Đương nhiên cô không có lý do gì để không giúp đỡ chị gái nguyên chủ, đừng nói là chị gái của nguyên chủ, cho dù Lục Mạn Mạn gặp một người hoàn toàn không liên quan chịu cảnh bi thảm như vậy, cô trên miệng thì nói đàng đời nhưng cũng sẽ không thể thấy chết không cứu.
Hoàn toàn không cần Chu Nghiêm Phong phải nói ra.
Cô đẩy tay Chu Nghiêm Phong ra, nhìn đi chỗ khác: "Hiểu rồi."
Bàn tay bị đẩy ra khỏi vai đột nhiên trở nên trống rỗng.
Chu Nghiêm Phong nhạy bén cảm nhận được những thay đổi nhỏ trong cảm xúc của cô, không để ý đến cảm giác trống rỗng khó giải thích toả ra trong lòng, khẽ nhướng mày, liếc nhìn cái cổ thon thả trắng ngần, cái cằm nhỏ nhắn thanh tú của cô roi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cô, Chu Nghiêm Phong cố gắng tìm hiểu điều gì đó.
Lục Mạn Mạn hoàn toàn không hay biết, nhớ tới Chu Nghiêm Phong còn có việc phải làm, liền không chút do dự: "Anh có bận việc gì thì ve trước đi, bệnh viện có điện thoại, cần gì chúng ta có thể liên lạc."
Chu Nghiêm Phong nhàn nhạt ậm ừ, nhưng lúc này cũng không có ý định rời đi, anh đút hai tay vào túi quần, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Chồng cô ta bị bắt giam, mẹ chồng nhất quyết theo đến đồn công an, khóc lóc am ĩ cũng không có kết quả, không chừng sẽ đem hai đứa nhỏ đi bệnh viện làm loạn, sợ một mình em ở đây không ứng phó nổi, tôi đã gọi Tiểu Từ tới, cũng đã liên hệ người của hội phụ nữ nông trường, chờ bọn họ đến rồi tôi đi cũng không muộn."
Anh liếc nhìn đồng hồ đeo ta: "Nào, để chị em nghỉ ngơi một chút, chúng ta đi ăn cơm."
Lục Mạn Mạn không ngờ anh đã sắp xếp hết tất cả, nghe anh nói đến chuyện ăn uống, cô mới nhớ tới trừ bữa sáng ở nhà ra, tới bây giờ cô bận rộn đến mức chưa có hạt cơm nào vào bụng.
Cô thực sự rất đói bụng.
Cho dù không đói đi nữa cũng phải mang cơm về cho chị gái nguyên chủ.
Cô hất tóc: "Vậy đi thôi."
Có bệnh nhân đang nằm trong bệnh viện, hai người cũng không đi xa được, Lục Mạn Mạn nhìn thấy trong con hẻm bên cạnh có một quầy hoành thánh nhỏ, vừa mới mở hàng chưa có ai ở đó, có một cái bàn nhỏ và hai cái ghế, bên cạnh có một cái nồi bắc trên bếp, bên trong nước dùng sền sệt đang sôi sùng sục, chắc là ninh xương heo, còn chưa tới gần đã ngửi được mùi thơm ngây ngất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận