[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 396: Vẻ Mặt Và Giọng Điệu Lạnh Nhạt Như Thường (2)

Chương 396: Vẻ Mặt Và Giọng Điệu Lạnh Nhạt Như Thường (2)Chương 396: Vẻ Mặt Và Giọng Điệu Lạnh Nhạt Như Thường (2)
Hoàng Bảo Câu nghe vậy cũng chỉ cười cười, cậu ta chính là thích cái nét vô tình lại thản nhiên như không này của cô, như vậy mới chứng minh được rằng cô không phải là loại người dễ dàng thỏa hiệp trước bất kỳ người hay vật gì!
Trước khi xuống tàu, Lục Mạn Mạn bảo cậu ta cùng với A Hiển tùy tiện đi một nơi nào đó, không được phép đi theo cô nữa.
Hoàng Bảo Câu ngoan ngoãn nhận lời, nhưng lại vô cùng tò mò về người chồng của cô, tò mò xem anh ta là một người như thế nào, dáng dấp lớn lên lại là bộ dạng gì.
Nhìn thấy cô vừa đi ra đã gấp gáp nóng lòng chạy vào trong đoàn người, ngay đến hành lý trong tay cũng bỏ lại, cậu ta ghen tị biết bao, sau đó hướng tầm mắt quan sát cái người cũng đang nhào về cô kia, khí chất bên ngoài quả thực vô cùng xuất chúng, nhưng cảm giác cũng tàm tạm thôi, gương mặt và vóc dáng này của cậu ta cũng vẫn có thể liều mạng một phen!
Nhưng cậu ta rất nhanh đã không cười nổi nữa.
Ánh mắt của đối phương vượt qua A Hiển mà liếc nhìn về phía cậu ta, tựa như một con dao đã rời khỏi vỏ, lóe lên ánh dao sâu thẳm, lạnh như băng.
Đó là một trái tim muốn giết người đến nhường nào cơ chứ.
Dường như cả người Hoàng Bảo Câu đã bị đóng đinh ghim trên mặt đất, chẳng thể mảy may nhúc nhích được chút nào.
Mãi cho đến khi nhìn thấy hai người kia xách hành lý quay người rời đi, trong lòng cậu ta vẫn còn khiếp sợ như cũ.
Sáng sớm nay Lục Mạn Mạn mới chỉ ăn một chút đồ lót dạ nên không ngại cùng chồng mình ăn thêm một chút nữa, đến Dương Thành thì nhất định phải ăn điểm tâm sáng, cô tìm một nhà hàng có cửa hiệu khí phách nhất rồi bước vào trong, kéo chồng đi xuyên qua giữa những thực khách nồng đậm hơi thở của người Quảng Đông xưa cũ, cả hai đi lên tầng hai rồi ngồi vào vị trí tận cùng bên trong vừa yên tĩnh vừa gần cửa sổ, sủi cảo tôm thượng hạng, đồi gạo lứt đỏ tôm tươi, xíu mại hấp, bánh bao xá xíu, bánh bao kim sa trứng chảy, sườn chưng tiêu đen, chân gà hấp xì dầu, thịt bò viên hương trần bì, cháo sườn mặn hàu khô tóc tiên, thêm trà bánh điểm tâm ở ngoài đại sảnh nữa là đầy ắp cả một bàn.
Từ trước đến nay Chu Nghiêm Phong sẽ không quản cô về phương diện ăn uống, nhưng lần này sau khi cô gọi món xong thì anh lại đưa tay vén một lọn tóc rối ra sau vành tai cô, rồi nhẹ nhàng vuốt tóc và sờ nhẹ vành tai cô rồi nói: "Gọi nhiều món như thế làm gì, ăn không hết lại lãng phí."
Lục Mạn Mạn ngẩn người ngước đầu nhìn anh, trên gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng của anh không hề có biểu cảm gì, nói anh không vui thì cũng không giống lắm, nhưng nói anh đang vui thì lại cũng không có bao nhiêu, động tác của anh hết sức thân mật, nhưng vẻ mặt lẫn giọng điệu lại lạnh nhạt như thường.
Lục Mạn Mạn không thể xác định được liệu đây có phải là sự yên bình trước khi cơn giông bão ập tới hay không, cô không muốn hai người vừa gặp mặt thì đã không vui vẻ, vậy nên chỉ đành cố gắng duy trì sự yên bình này.
Cô tiến lên phía trước sờ sờ cánh tay anh rồi nói: "Đừng thấy vậy là nhiều, khẩu phần mỗi món rất ít, anh chắc chắn sẽ ăn được hết!"
Khi điểm tâm sáng được bưng tới, cô bảo anh ăn điểm tâm sáng để cho no bụng trước đã, sau đó mới châm trà cho anh để vừa ăn vừa uống trà, tránh cho uống trà khi bụng rỗng trước khi ăn sáng sẽ có hại cho cơ thể.
Cuối cùng thì trà bánh điểm tâm vẫn còn thừa đến hơn một nửa.
Sức ăn của Lục Mạn Mạn cũng chỉ có chút ít như vậy mà thôi, căn bản là không ăn được nhiều như thế, còn Chu Nghiêm Phong thì không có nhiều khẩu vị, chỉ nếm thử mỗi món một chút mà cô gắp tới cho anh, nếu gắp thêm cho anh thì anh sẽ không ăn nữa, cho dù cô có làm ning lấy lòng thế nào thì anh đã nói không ăn là sẽ không ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận