[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chuong 272: Thien Chi (2)

Chuong 272: Thien Chi (2)Chuong 272: Thien Chi (2)
Cô quay lưng đi, miễn cưỡng nói: "Nghe cũng hợp lý đó, vậy em nghe theo anh."
Đây là lần đầu tiên Chu Nghiêm Phong thấy cô nói chuyện văn vẻ như vậy, anh cười một chút, rồi "Ừ" một tiếng.
Sau khi ăn xong thì đưa cô lên xe.
Chu Nghiêm Phong cũng không dám dặn dò cô quá nhiều giống như mọi lần, anh cảm thấy lời nói tối qua có phần hơi đột ngột, những lời đó cũng đã nói trúng tâm sự nơi đáy lòng cô ấy, khiến cho cô ấy cảm động, nhưng khi cô ở gần anh lại có vẻ không được tự nhiên.
Dường như nội tâm cô ấy không muốn thành lập mối quan hệ quá mức thân mật với người khác.
Anh chỉ nói: "Trở về sớm một chút."
Khi ô tô đang chậm rãi đi ra ngoài thì Lục Mạn Mạn ở sau cửa sổ xe lại vươn tay chào tạm biệt anh.
Trái tìm Chu Nghiêm Phong cũng sắp mềm nhữn nhìn thấy cảnh đó, bạn gái quá đáng yêu rồi.
Ở trên xe, Lục Mạn Mạn đang vỗ vỗ ngực.
Cô quay đầu nhìn qua kính chắn gió ở phía sau, bóng dáng cao lớn đẹp trai vẫn còn đứng tại chỗ nhìn theo, mãi đến khi xe hơi tới ngã rễ, mới không còn nhìn thấy anh nữa. Lúc này cô mới ngồi lại như cũ.
Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra tại sao bỗng nhiên lại bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng mình nữa.
Lục Mạn Mạn đỡ trán, loại cảm giác không chịu khống chế này thật là phiền não. Cô quay đầu lại, bỗng nhiên thấy Tiểu Từ còn đang đắm chìm trong điệu cười muốn chết muốn sống kia, lập tức cảm thấy không còn lời gì để nói.
Lục Mạn Mạn đi xem hai tứ hợp viện mà Chu Nghiêm Phong đã nhờ người tìm cho cô, quyền sở hữu tài sản không có vấn đề gì, chẳng qua là một căn thì thiết kế không được tỉ mỉ, còn một căn thì không thuận tiện cho ô tô ra vào.
Lúc đến giờ hẹn với mẹ Bùi, Tiểu Từ đã đưa cô đến chỗ hẹn.
Địa điểm là ở Hậu Hải.
"Di Hách!"
Lục Mạn Mạn vừa xuống xe liền đi qua ôm lấy mẹ Bùi, cô lấy từ trong túi ra cái quần giữ ấm mà Chu Nghiêm Phong đã đóng gói đưa qua rồi ngọt ngào nói: "Chỗ con vừa có một loại quần mới, lần trước con thấy dì khá hứng thú, cũng không biết là dì có thích hay không, hay là dì lấy về mặc thử xem."
Bà không nghĩ tới hôm nay cô lại mang đến đây.
Cô bé thật là có lòng rồi. Bà vội nói: "Di thích chứ, đây là loại quần do chính tay Mạn Mạn thiết kế mà, dì thích còn không kịp đấy chứt"
Nụ cười trên mặt không hề khép lại.
Hai người hàn huyên vài câu xong, mẹ Bùi liền chỉ chỉ phía trước rồi nói: "Ngôi nhà ở không xa phía trước này, Mạn Mạn, con để xe đi theo sau xe của dì, đi thêm một lát là có thể tới."
Lục Mạn Mạn nhìn theo phương hướng mà bà ấy chỉ, trong lòng kinh ngạc, cũng không biết là mẹ Bùi tìm cho cô ngôi nhà như thế nào, ít nhất là ở khu đất này chắc chắn không phải là nhà bình thường.
Chờ đến khi ô tô qua tới đó, Lục Mạn Mạn nhìn cửa nhà rộng rãi khí phách, lại nhìn xem Hậu Hải cách đó một con phố, một lúc lâu sau mới có thể áp xuống tâm trạng kích động này.
Mẹ Bùi đúng là không giống người khác.
Nơi này hẳn là đại viện vương phủ.
Chủ nhà cũng không có tới, trong tay mẹ Bùi có chìa khoá, Lục Mạn Mạn đang chuẩn bị đi vào cùng mẹ Bùi thì thấy trên mặt bà ấy hiện lên vẻ hơi mất tự nhiên: "Mạn Mạn, con chờ một chút."
Lục Mạn Mạn nhìn theo tâm mắt bà ay cách một tấm kính, lúc này cô mới thấy rõ, người chở mẹ Bùi không phải là tài xế, mà người đang ngồi ở ghế điều khiển lại là Bùi Cẩm.
Lúc Lục Mạn Mạn nhìn qua thì cũng vừa vặn giao nhau với tâm mắt của Bùi Cẩm, sau đó Bùi Cẩm tránh đi, rồi từ trong xe bước ra.
Lục Mạn Mạn nhướng mày.
Không ngờ rằng cô ấy sẽ tới đây.
Sau khi Bùi Cẩm xuống xe cũng không có biểu tình gì, chỉ là sau khi vòng qua sau xe thì đôi tay lại cắm vào túi áo, sau đó lại hướng về phía cổng lớn nâng nâng cằm, ý bảo mẹ mình mở cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận