[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 131: Chuyện Này Còn Chưa Kết Thúc. (1)

Chương 131: Chuyện Này Còn Chưa Kết Thúc. (1)Chương 131: Chuyện Này Còn Chưa Kết Thúc. (1)
Với tính khí hung bạo, Lục Mạn Mạn xông lên giật lấy chiếc ghế từ tên rác rưỡi, còn giáng hai cái bạt tai vào mặt khiến anh ta choáng váng mặt mày.
Không đợi người đàn ông kịp phản ứng, bà lão đã tức giận chỉ vào Lục Mạn Mạn, ngón tay run rẩy, :'Lục Mạn Mạn, cô, cô, cô đạp đổ cửa nhà chúng tôi còn đánh con trai tôi!"
Lục Mạn Mạn lắc chiếc ghế trong tay: "Bà nói thêm một câu nữa, tôi đánh luôn cả bà."
Bà lão thực sự có chút sợ hãi Lục Mạn Mạn, không giống như Lục Mạn Hương, Lục Mạn Mạn này trước kia ở trong nông trường là người không chịu thiệt, nhìn điệu bộ này của cô là dám đánh người thật .. Dù có tức giận đến đâu, bà cũng đành phải ngậm miệng lại.
Con trai bà cuối cùng cũng tỉnh táo lại, khuôn mặt vô cớ bị ăn hai bạt tai, rượu thì đã tỉnh nhưng còn chưa hết choáng váng, nhìn thấy đó là Lục Mạn Mạn, bên cạnh cô còn có một người đàn ông đẹp trai, khí chất xuất chúng, là một quân nhân mạnh hơn mình còn cao hơn mình hai cái đầu, trên người mặc bộ quân phục có bốn túi .. Chợt nghĩ đến người em rể chưa từng gặp mặt, anh ta lập tức sững người.
Nhưng vẫn đỏ mắt buộc tội Lục Mạn Mạn: "Lục Mạn Mạn, cô thật không hiểu chuyện, tôi là anh rể cô, chị gái cô tán tỉnh đàn ông, tôi dạy cho cô ấy một bài học, sao cô có thể đánh tôi chứ?"
Lục Mạn Mạn là ai chứ, loại rác rưởi nào cũng có thể là anh rể của cô, nhà cô cũng không phải bãi rác, còn nói dạy cho chị gái nguyên chủ một bài học, anh ta xứng không?
Cô vung ghế muốn nện cho anh ta vài cái.
Chu Nghiêm Phong giữ cô lại: "Đi xem chị gái em thế nào trước đã."
Lục Mạn Mạn không biết trước đây Chu Nghiêm Phong có vướng mắc tình cảm nào với chị gái của nguyên chủ không, nhưng theo cảm giác cá nhân của cô, cô luôn cảm thấy Chu Nghiêm Phong và chị gái của nguyên chủ có một chút khác biệt.
Nói thế nào nhỉ, dù sao giống như có một sự quan tâm khó nói hơn so với người bình thường.
Sau khi lao vào trong nhà, cô luôn cho rằng Chu Nghiêm Phong sẽ quan tâm đến chị gái của nguyên chủ đầu tiên, để tránh khiến bản thân xấu mặt, cô tập trung đối phó với bà lão và đứa con trai rác rưởi của bà, ngàn lần không nghĩ tới người này không đi quan tâm chị gái của nguyên chủ mà đang đứng sau lưng cô...
Lục Mạn Mạn suy nghĩ một chút, nhanh chóng đặt cái ghế vào tay Chu Nghiêm Phong, sau đó qua xem chị gái của nguyên chủ.
Trong tay đột nhiên bị nhét vào một chiếc ghế, Chu Nghiêm Phong suy nghĩ một lúc mới nhận ra rằng người phụ nữ này đang yêu cầu anh tự vệ.
Anh:
Dùng vũ khí làm bị thương người khác không phải phong cách của anh, mà đương nhiên anh muốn làm người khác bị thương cũng không cần cầm vũ khí.
Chu Nghiêm Phong định đặt ghế xuống.
Anh vừa di chuyển, mẹ con bà lão đã lo lắng lùi lại phía sau.
Đùa gì chứ, nhìn anh đạp một cái đã làm cánh cửa nát vụn, nếu dùng ghế đập mạnh bọn họ một cái, bọn họ không chết tại chỗ mới lại
Kết quả chỉ là người ta muốn đặt ghế xuống.
Hai người trong nháy mắt buông lỏng nỗi lo lắng trong loàng, nghĩ lại tốt xấu gì anh cũng là bộ đội nhân dân, con em thủ trưởng lại có thể đi đánh người sao, lập tức thay đổi sắc mặt, cẩn thận nịnh nọt, bà lão nói: "Đây là chồng của Lục Mạn Mạn phải không? Nhìn dáng vẻ uy nghiêm này, thật không giống người thường..."
Chu Nghiêm Phong làm như không nghe thấy, quay đầu lại nói với một người thanh niên đang đứng xem: "Phiền anh di tới đồn báo công an, mời đồng chí công an tới đây một chuyến."
Dáng người anh cao lớn, mũi cao lông mày sâu, nét mặt nghiêm nghị, đứng đó không giận cũng uy nghiêm, đặc biệt là mặc đồng phục cán bộ có bốn túi, tự nhiên khiến người ta kính sợ phục tùng, người thanh niên không ngừng nói: "Được, được, được, tôi làm ngay!”
Nói rồi anh ta quay đầu bỏ chạy khỏi đám đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận