[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 334: Ông Cậu (1)

Chương 334: Ông Cậu (1)Chương 334: Ông Cậu (1)
Lục Mạn Hương xoắn xuýt ngón tay nói: "Tôi không biết nên báo đáp bù lại trung đội Bùi như thế nào, em gái tôi nói cẩm kỳ và thư cảm ơn tốt hơn so với cái gì, cũng có lợi đối với công việc của anh, tôi..."
Lời còn chưa nói xong, ngước mắt lên liền thấy anh ta nhếch miệng cười đến vành tai.
Sau đó cô ấy nghe anh ta nói: "Được, được, rất tuyệt, cái này phải được bàn giao cho lãnh đạo của chúng tôi!"
Lục Mạn Hương cảm thấy anh ta rất thật thà, nhất thời buồn cười, lập tức gật mạnh đầu nói: "Nhất định nhất định."
Sau đó rất nhanh lấy cặp găng tay da mua về ra bồi thường cho anh ta.
Bùi Vọng Tân thử đeo vào, hoạt động ngón tay, vốn dĩ còn thoải mái hơn cái ban đầu của anh ta, lại như lơ đãng mà nhíu mày.
Lục Mạn Hương vội vàng nói: "Mang không thoải mái sao?"
Buổi trưa Lục Mạn Mạn về thì chị gái không có ở đây, nghe Thái Hiểu Hồng nói hình như găng tay da mua cho trung đội Bùi không vừa lắm, hai người nói là đến cửa hàng quốc doanh đổi găng tay.
Hồi nãy gọi điện thoại nói buổi trưa không về ăn cơm, muốn mời trung đội Bùi ăn ở bên ngoài. Lục Mạn Mạn cảm thấy chị gái cô không phải là người chủ động mời người ăn cơm như thế, mặc dù đối phương có ân, chỉ là muốn mời người ta ăn cơm, cũng sẽ xác định thời gian rồi đặt nhà hàng xong xuôi, còn phải mời người đi cùng mới có vẻ chính thức.
Nhưng mà hai người ở bên ngoài, đúng lúc lại đến buổi trưa, cùng nhau ăn cơm cũng không có gì lạ cả.
Cô cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Còn về phần Nghiêm Đại Khoan kia, sau hôm chạy mất kia bên cảnh sát vẫn không tìm được người.
Lục Mạn Mạn có thể nói là hận nghiến răng nghiến lợi đối với chồng cũ rác rưởi của chị gái mình, tống tiền vợ cũ lại còn muốn làm chuyện bất chính, hoàn toàn coi luật pháp không tồn tại, cho rằng trước kia hai người kết hôn làm vợ chồng, làm loại chuyện này thì không cần phải chịu trách nhiệm pháp lý sao?
Còn có hôm đó chị gái cô nói bị chồng cũ của rác rưởi kéo xuống xe, trên xe nhiều người như vậy cũng không ai tin chị gái mình.
Cô ngẫm lại tình cảnh cô lập vô tận của chị gái mình lúc ấy liên cảm thấy hít thở không thông, hai ngày gần đây dành thời gian tìm hiểu lúc phụ nữ và trẻ em già yếu gặp phải tình huống này ở bên ngoài thì nên ứng phó như thế nào, cố tình làm một bản báo cáo giáo dục an toàn, nộp cho đồn cảnh sát bên kia, mời đồng chí công an cũng hỗ trợ phổ cập khoa học một chút.
Chuyện này của Lục Mạn Mạn chỉ là thuận tay làm, không thể không nói chu Nghiêm Phong ngày thường ảnh hưởng "lời nói việc làm đều mẫu mực" với cô, giống như Chu Nghiêm Phong vì vấn đề tuổi dậy thì của cháu trai, dành thời gian đi chỉnh lý biên soạn nội dung liên quan, cô thấy rất cảm động, cảm thấy đây là một chuyện tốt, nên có người làm như vậy.
Cô không ngờ bên đồn cảnh sát này còn rất coi trọng, hôm sau cục trưởng đã mời cô đi một chuyến, thảo luận rất nhiều đối với bản báo cáo giáo dục an toàn kia, sau đó biểu dương và cổ vũ cô, liền nói cục cảnh sát và tổ dân phố dự định phối hợp triển khai hoạt động giáo dục an toàn như vậy một lần, đến lúc đó mời cô lên đài tuyên truyền một chút.
Nói rằng nếu tuyên truyên có hiệu quả, hoạt động này sẽ mở rộng ra toàn bộ khu vực đô thị.
Lục Mạn Mạn một mực đáp ứng, nhưng mà có một đề nghị nho nhỏ, bên cô tài trợ cục phát chút quà cho người tham gia sự kiện, nhưng mà trên món quà nho nhỏ yêu cầu có tên cửa hàng làm đẹp và tiệm may của cô.
Cục trưởng lập tức hiểu được cô là đang mượn việc phát quà để tuyên truyền cho cửa hàng và tiệm may của mình, không thể không nói đồng chí Tiểu Lục chính là có thương nhân khôn khéo, nhưng mà đều là chuyện đôi bên cùng có lợi, có gì mà không thể đồng ý chứ, thậm chí nói địa điểm hoạt động cũng có thể giao cho cô tổ chức, qua đó cũng thiết lập vai trò tiên phong gương mẫu tư nhân của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận