[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 275: Buổi Hội Nghị (3)

Chương 275: Buổi Hội Nghị (3)Chương 275: Buổi Hội Nghị (3)
Có vài chiếc bàn được kê cạnh nhau trong hành lang, trên đó có chứa trái cây cắt sẵn và đồ ăn nhẹ, cũng như soda và bia.
Đã có khá nhiều người ở đây, đáng chú ý nhất có lẽ là phụ nữ trung niên, họ ăn mặc rất lịch sự và bên cạnh đó còn có một số nam sĩ quan.
Bùi Cẩm tình cờ gặp một người quen bên ngoài, vì vậy Lục Mạn Mạn chỉ đi theo mẹ Bùi vào trong. Đột nhiên, một âm thanh truyền đến: "Tiểu yêu nữ!"
Mí mắt Lục Mạn Mạn giật giật. Thật đúng là, khiến cô nghĩ đến Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký đấy.
Triệu Nhạn vội vàng chạy tới, lớn tiếng nói với mẹ Bùi: "Dì Hách, dì dẫn cô ấy tới đây làm gì? Dì có biết cô ấy là ai không? Cô ấy là..."
Mọi người xung quanh đều chú ý đến âm thanh ồn ào ở phía bên này.
Mặt mẹ Bùi đen lại, còn chưa kịp nói gì, mẹ Triệu đã đi tới, hỏi Triệu Nhạn: "Chuyện gì vậy?"
Triệu Yên vội vàng chỉ tay nói: "Mẹ, là cô ấy kìa, Chu Nghiêm Phong gì gì đấy..."
Mẹ Triệu lập tức cười lạnh rồi nhìn Lục Mạn Mạn từ trên xuống dưới, sau đó khinh thường nói: "Khó trách bọn họ nói cô... thật đúng là!" Sau đó, bà ta tiến lại gân mẹ Bùi và thì thầm: "Tại sao bà lại đưa cô ấy đến đây? Chu Nghiêm Phong cũng còn khá non nớt. Tuy cậu ấy vẫn còn mang ơn gia đình bà, nhưng lòng tốt đó không nên được coi là điều hiển nhiên. Vậy mà bà thậm chí còn đi cô ta đến nơi như này sao, đây chính là bè cánh nhỏ của riêng chúng ta, là nơi mà không phải loại tâm thường(*) nào cũng có thể đến..."
(*) Tầm thường không đáng giá: Gốc là 阿猫阿 狗 a miêu a cẩu: cách gọi khinh miệt (Như: lũ nào, bọn kia,... )
"Bà đang gọi ai là "tâm thường không đáng giá"?"
Đột nhiên, một giọng nói cắt ngang lời nói của bà ta.
Mẹ Triệu kinh ngạc ngẩng đầu, nói: "Bùi Cẩm cũng đến đây à!"
Mẹ Triệu vốn cho rằng Chu Nghiêm Phong nhờ mẹ Bùi mang ả tiểu yêu nữ tới đây để cô có thể mở rộng tâm mắt. Mặc dù Chu Nghiêm Phong đã biểu hiện rất rõ việc anh mang ơn nhà họ Bùi, nhưng trong quá khứ, việc anh liên tục từ chối Bùi Cẩm và cô ấy còn nhảy lầu đã khiến việc này đã trở thành chủ đề bàn tán xôn xao khắp nơi, điều đó làm cho nhà họ Bùi trở thành trò cười.
Lòng tốt ấy từ lâu cũng đã biến thành thù hận.
Vậy mà Chu Nghiêm Phong vẫn còn ngu muội dính vào đám người của nhà họ Bùi như vậy. Mẹ Bùi cũng chỉ vì không chịu được sự mất mặt này, cho nên dẫn theo ả tiểu yêu nữ kia.
Mà nếu bà ấy muốn vậy thì mẹ Triệu đây cũng không ngại việc trở thành phản diện.
Nhưng khi Bùi Cẩm cũng xuất hiện, bà ta cảm thấy như thể mình đã phán đoán sai. Sắc mặt của cô ấy dần trở nên lạnh lùng: "Từ miệng của bà đã biến vị khách quý của nhà chúng tôi thành "lũ tâm thường" như thế, quả nhiên miệng chó không thể khạc ngà voi(*)."
(*) Miệng chó không thể khạc ngà voi: (狗嘴里 吐不出象牙): kẻ thâm độc thì không thể nói ra được lời tự tế.
Mẹ Triệu không ngờ tới việc lời nói của Bùi Cẩm lại cay nghiệt như vậy. Xung quanh, không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm khiến khuôn mặt bà ta hết đỏ rồi lại trăng. Nhưng nghĩ đến sự chênh lệch giữa hai nhà, mẹ Triệu vội gượng cười xua tay: "Bùi Cẩm, dì không có ý như vậy..."
Triệu Nhạn ở bên cạnh lo lắng nói: "Bùi Cẩm, sao cô lại dám nói như vậy với mẹ của tôi!"
Người phụ nữ kia như thể muốn dùng mẹ làm lá chắn, cô ta vội chạy đến bên Bùi Cẩm để tố cáo : "Bùi Cẩm, cô không biết đâu. Mẹ tôi lo lắng như vậy là có lý do. Ngày đó, khi cô rời đi, Chu Nghiêm Phong và... đều bắt nạt tôi. Thậm chí, họ còn không cử xe đến đón tôi và bỏ mặc tôi trong cái rét như cắt của trời đông..." Bùi Cẩm ngắt lời cô ta: "Chính tôi là người đã bỏ cô lại, nếu cô có vấn đề gì thì cứ tìm đến tôi mà giải quyết. Mỗi một chiếc ô tô tiêu thụ đến tám hoặc chín lít đầu mỗi km. Cô nghĩ mình là ai? Cô có quan hệ gì với họ? Tại sao họ lại phải bỏ tiền xe ra để đến đón cô thế?"
Triệu Nhạn ngẩn người: "Tôi, cô..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận