[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 328: Hẹn Ho. (2)

Chương 328: Hẹn Ho. (2)Chương 328: Hẹn Ho. (2)
Có người nói: "Cũng chỉ mới hai mươi tuổi, bà vội vàng làm gì?"
Bà cụ nói lải nhải về nguyên tắc lập gia đình trước rồi mới lập nghiệp.
Có người thấy lão thái thái nghiêm túc quá nên sợ bị chê cười, vội vàng đến nói bên tai bà cụ mấy câu.
Lão thái thái ngạc nhiên hỏi: "Từng ly hôn sao?"
Rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
Lục Mạn Mạn bóc vỏ kẹo, nhét kẹo vào miệng rồi xoay người bước đi.
Chị Phó dẫn Lục Mạn Hương đi khắp một vòng người, Lục Mạn Mạn thấy trán chị gái mình đổ mồ hôi thì nhanh chóng lấy khăn tay lau cho cô ấy và an ủi: "Đừng lo lắng, cứ kết bạn và khiêu vũ đi, vui vẻ một chút."
Lục Mạn Hương gật đầu.
Chắc mấy chốc, buổi khiêu vũ đã bắt đầu, có người còn đến mời Lục Mạn Hương nhảy cùng.
Chị Phó nhẹ nhàng nói với Lục Mạn Mạn: "Anh ấy làm ở bộ phận hậu cần, ba mươi lăm tuổi, ổn định và đáng tin cậy, cũng rất có triển vọng. Vợ cũ của anh ấy bị bệnh và để để lại một đứa con, nhưng lại sống với ông bà ngoại nên sẽ không ảnh hưởng đến việc lập gia đình mới. Lục Mạn Mạn nhìn thang thấy dáng người của đối phương cũng không tệ thì gật gù.
Chỉ là khi đối phương cùng chị gái bước vào sàn nhảy, chiếc mũ quân đội của người đàn ông vô tình bị lệch.
Lục Mạn Mạn đứng ngồi không yên: "Ba mươi lăm tuổi sao lại hói?"
Chị Phó nói: "Cũng không tới nỗi, thông minh là tốt mà."
Lục Mạn Mạn: "..."
Sau này sinh con gái thì không sao, nhưng con trai nhất định sẽ thừa hưởng gen hói đầu của cha.
Lục Mạn Mạn lấy một cuốn sổ nhỏ viết ra để lúc đó thuận tiện cho việc sàng lọc.
Chị Phó muốn xem cuốn sổ nhỏ của cô viết gì, nhưng Lục Mạn Mạn từ chối cho cô ấy xem.
Mãi sau này Lục Mạn Mạn mới nhận ra quyển ghi chú này rất trống trải.
Không có ai đủ điều kiện để so sánh với người này.
Tiếp theo là những người đàn ông đều đã ngoài bốn mươi tuổi, trong nhà cũng có hai ba bốn đứa con đang chờ mẹ kế đến chăm sóc.
Dù chị gái Lục Mạn Mạn đã có hai con nhưng cô ấy cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi.
Trong mắt Lục Mạn Mạn, chị gái cô gần như hoàn hảo ngoại trừ tính cách hơi yếu đuối. Cô ấy đã từng đọc qua các tác phẩm kinh điển, học qua trung học, cũng có thể nói tiếng Anh và có thể chơi piano .. Nếu không phải vì chế độ xã hội chủ nghĩa không có cho phép cô ấy đến trường đại học, thì ngay cả trường trọng điểm cô ấy cũng dư sức vào đó.
Vì từng trải qua một đời chồng mà cả tình yêu lẫn hôn nhân của Lục Mạn Hương đều trầm luân.
Nhưng trái lại, Lục Mạn Hương cho rằng chuyện cũng không sao, trên đường về còn an ủi em gái: "Ai cũng đã kết hôn hai lần, từ nay về sau cũng không ai ghét bỏ ai cả."
Lục Mạn Mạn không biết phải trả lời như thế nào, nếu là cô, cho dù có kết hôn lần thứ hai, lần thứ ba thì vẫn sẽ tìm được chàng trai kết hôn lần đầu nhưng sẽ yêu cô đến chết.
Theo Lục Mạn Mạn thì cho dù là cái nhìn của người khác hay bị gia đình ngăn cấm đều không có tác dụng, nếu quá gấp gáp thì trực tiếp bắt cóc con nhà người ta là được.
Chẳng ai lại muốn sống chung với người trung niên, đã thế còn phải đến tận cửa làm mẹ kế cho người khác.
Nhưng chị gái cô lại một lòng muốn sống cuộc sống tạm bợ.
Lục Mạn Mạn đành hỏi: "Tối nay chị có thích ai không?”
Lữ Mãn Hương nói: "Có." Lục Mạn Mạn không ngờ đến việc tiêu chuẩn đánh giá người khác của chị gái hoàn toàn khác với mình, mặc dù cô ngại người đàn ông bị hói kia nhưng chị cô lại không để tâm đến chuyện đó, Lục Mạn Hương chỉ cảm thấy rằng điều kiện của người ta như thế là đã rất tốt rồi, ban ngành cũng tốt, có văn hóa và tốt nghiệp từ trường đại học đàng hoàng, khi nhảy cùng cô ấy cũng rất lịch sự, không phạm quy củ.
Về phần con cái, sau này Lục Mạn Hương cũng không ngại việc sống chung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận