[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 132: Chuyện Này Còn Chưa Kết Thúc. (2)

Chương 132: Chuyện Này Còn Chưa Kết Thúc. (2)Chương 132: Chuyện Này Còn Chưa Kết Thúc. (2)
Bà lão và con trai lập tức trợn tròn mắt, bây giờ đánh vợ là phổ biến, có nhà ai vì đánh vợ mà phải mời công an... Đây là gặp phải cán bộ rồi!
Sắc mặt hai mẹ con bà lão tái nhợt, bọn họ không phải sợ xấu hổ mà đơn giản là sợ sau khi công an tới sẽ bị bắt vào tù!
Bà lão vừa vỗ đùi vừa bật khóc.
Chu Nghiêm Phong liếc qua, bà lão giật mình ngậm miệng lại, co vai trốn sau lưng con trai.
Ở bên này Lục Mạn Mạn kiểm tra vết thương cho Lục Mạn Hương, trên mặt mũi mắt miệng của Lục Mạn Hương đều có bị thương, bàn tay và cánh tay của cô ấy đều có vết bầm tím, đây là vết thương ngoài da, không biết có bị gãy xương không.
Đây là lần đầu tiên trong đời Lục Mạn Mạn trải qua cảnh bạo lực gia đình, chị gái của nguyên chủ thê thảm tới không nỡ nhìn, cô tức giận chỉ ước có ai đó cho đồ rác rưởi đó vào bao tải ném xuống biển cho cá ăn.
Cô sợ gây ra thương tổn thứ hai, không dám tùy tiện động vào chị gái nguyên chủ, vừa cẩn thận đỡ đầu chi gái nguyên chủ vừa nắm tay cô ấy hỏi: "Chị nói cho em biết chị đau ở đâu."
Lục Mạn Hương bị đánh tới thần trí có chút không rõ ràng, nghe giọng nói trấn an ấm áp của Lục Mạn Mạn, cô ấy dân tỉnh táo lại, sau đó nắm tay Lục Mạn Mạn, khóc nức nở như mưa.
Lục Mạn Mạn bề ngoài tính tình khéo đưa đẩy giảo hoạt, nhưng thực chất là trời sinh yêu ghét rõ ràng, ghét cái ác như thù, tuy rằng đối với chị gái của nguyên chủ không có chút tình cảm nào, nhưng cô thực sự không chịu nổi cảnh này.
Nhất là chị gái của nguyên chủ còn là người rất hiến lành dịu dàng.
Tại sao một người phụ nữ dịu dàng như vậy lại phải chịu tổn thương.
Lục Mạn Mạn vội vàng ôm lấy chị gái của nguyên chủ, lấy khăn tay lau nước mắt cho cô ấy, không ngừng an ủi, cẩn thận nhìn cô ấy xem ra dường như xương cốt cũng không bị thương.
Lúc này Lục Mạn Mạn mới chậm rãi đỡ cô ấy đứng dậy, định đưa đến bệnh viện kiểm tra vết thương, làm giám định thương tật, dùng giám định thương tật để khiến tên rác rưởi kia bị pháp luật trừng phạt!
Kết quả chị gái của nguyên chủ lại cho rằng chuyện này coi như xong, đứng dậy, cố nén nước mắt an ủi: "Chị không sao, hai người tới đây cũng không dễ dàng øì, lại để hai người chê cười..."
Bà lão vừa nghe lời này đã vội vàng chạy tới phụ họa: "Đúng, đúng, không sao, không sao, chúng ta là người một nhà, vợ chồng đầu giường giận dỗi cuối giường..." Lục Mạn Mạn trừng mắt nhìn bà.
Sau đó quay sang an úi gái nguyên chủ: "Nếu không có chuyện gì, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra trước đi."
Cảm nhận được sự quan tâm bảo vệ từ gia đình ruột thịt, Lục Mạn Hương lại bật khóc.
Lúc này, đồng chí ở đồn công an cũng đến.
Chu Nghiêm Phong bàn giao với họ mấy câu rồi ra ngoài lái xe vào, Lục Mạn Mạn dìu chị gái nguyên chủ lên xe.
Nhóm người tới xem náo nhiệt trước đó cũng không cho rằng đây là chuyện lớn, nhưng bây giờ người ở đồn cảnh sát đã đến, Nghiêm Đại Khoan và mẹ anh ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối, trong nháy mặt mọi người dường như đều trở thành người chính trực, hết người này đến người khác thảo luận: "Có người nhà mẹ đẻ chống lưng có khác..."
"Không phải, Nghiêm Đại Khoan và mẹ anh ta nghĩ là cha mẹ của Lục Mạn Hương không còn nữa, nên họ thích tròn thì tròn thích méo thì méo, thoả sức bắt nạt cô ấy..."
"Lục Mạn Mạn này trước đây hình như đối xử với chị gái không tốt lắm, từ khi kết hôn đến nay cũng không liên lạc. Không ngờ chị gái mới xảy ra chuyện, cô ấy lại có thể đứng ra bảo vệ. "
"Người ta dù sao cũng là chị em ruột thịt, xương gãy thì gân nối lại, chị gái bị bắt nạt, cô ấy không phản ứng gì mới là lạ. Tôi nói cho mọi người biết, Lục Mạn Hương này tính tình mềm mỏng, không nóng nảy chút nào, Lục Mạn Mạn thì khác, tính tình rất ghê gớm, hôm nay nhìn việc cô ấy ra mặt giải quyết chuyện của chị gái, chúng ta cứ chờ xem, Nghiêm Đại Khoan này xem ra đã đắc tội với cô em vợ này rồi, chuyện này còn chưa kết thúc đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận