[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 150: Hiểu Lầm (1)

Chương 150: Hiểu Lầm (1)Chương 150: Hiểu Lầm (1)
Chu Nghiêm Phong đẩy cửa đi vào, hình ảnh xinh đẹp kia khoác lên mình mái tóc dài hơi ướt át vừa mới ngồi dậy từ trên giường.
Tam mắt Chu Nghiêm Phong dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn làn da trắng như tuyết vẫn quanh quẩn không tan trong đầu anh suốt mấy ngày nay, ánh mắt u ám, yết hầu khẽ động định nói với cô một câu.
Cô chống một tay lên eo nhỏ nhắn, nghiêng đầu cười tủm tỉm nói với anh: "Anh rể, khi nào chúng ta sẽ ly hôn?"
Khi nào anh ly hôn?
Lục Mạn Mạn cảm thấy lời này nên là do Chu Nghiêm Phong nhắc tới, dù sao nguyện vọng của anh đã đạt được, không phải nên là lúc sắp xếp cho cô rời khỏi sân khấu sao? Tuy nhiên cô mở miệng trước cũng không kém, còn có thể giữ lại thể diện cho nhau.
Thật ra có thể diện hay không cũng không quan trọng với cô, cô cần gì thể diện chứ, giới nhà giàu nói trắng ra là một vòng tròn lợi ích thương nhân, để cho con gái của một thương nhân như cô lựa chọn trước thể diện và lợi nhuận, vậy thì thể diện có thể nói là không đáng giá một xu.
Thậm chí trước mặt kiểu người như Chu Nghiêm Phong, cô có thể mất lãi để bảo toàn vốn ngay cả lợi nhuận cũng vứt đi.
Cho nên không phải cô cho mình thể diện mà cô đang cho anh mặt mũi.
Có lễ nói ra một tiếng anh rể thì đáy lòng không cam tâm, nhưng tuyệt đối không phải là cố ý lấy ra để giêu cợt anh, ngược lại là suy nghĩ nhỏ bé của cô lấy lòng khoe khoang mà thôi.
Là lúc anh đánh xong một ván cờ ôm được người đẹp về, quân cờ này của cô phát huy một chút giá trị còn lại cuối cùng.
Cho đến bây giờ Lục Mạn Mạn mới phát hiện mình luôn múa rìu qua mắt thợ trước mặt anh, cũng là cho tới bây giờ mới giống như nhìn thấy phần nổi của tảng băng trôi của anh.
Ngay từ đầu anh có thể nói đã phát hiện ra cô.
Lúc trước trong điện thoại không để ý mà nói một tiếng cảm ơn chồng, chưa qua hai ngày anh đã trở về, bến ngoài không lộ ra sắc mặt gì, vẫn đóng vai một đôi vợ chồng không có nền tảng tình cảm với, nửa đêm làm việc xong còn quay lại ngủ, nghe lời bôi kem dưỡng da cho cô đều là mánh khóe để ổn định của cô, thật ra đều là âm thầm quan sát thử nghiệm có lễ còn có giám sát.
Bức tranh kia là mồi nhử mà anh đã ném ra, cũng giống như cuộc điện thoại đó, anh nhấn mạnh: "Em có một người chị gái ruột, bức tranh đó không phải là một mình em."
Lục Mạn Mạn cho rằng anh sợ cô độc chiếm, hiện tại mới nghĩ rõ có le anh vốn không quan tâm đến việc cô độc chiếm hay không độc chiếm, trọng điểm của anh chính là làm cho cô không thể không thiết lập lại mối liên hệ với chị gái.
Chỗ này thậm chí anh còn dùng "em còn có một chị gái", người bình thường chỉ biết nói "chị gái em", có thể nói là anh thăm dò, cũng có thể nói lúc đó anh đã hiểu rõ mà cảnh cáo cô, anh đã nhìn thấu cô, về việc khi nào xuống đao thì còn tạm thời xem cô làm như thế nào.
Cũng từ lúc đó bàn cờ của anh được bày ra, thăm dò đồng thời đẩy quân cờ là cô hoàn thành mục tiêu giúp anh ôm người đẹp về.
Thật ra Lục Mạn Mạn cũng cảm thấy kỳ lạ, anh không cần phải phiền phức như vậy, anh muốn một người phụ nữ làm sao có thể không chiếm được. Nếu anh thật sự yêu chị gái của nguyên chủ như vậy thì anh đã hành động từ sớm chứ không cần phải đợi đến bây giờ. Nhưng tính cách con người vốn phức tạp, cũng có thể yêu nhưng không yêu sâu đậm, không đáng để anh phí nhiều công sức, thuận tiện mượn tay cô cũng là thời cơ vừa vặn.
Tóm lại tuổi anh còn trẻ mà đã ngồi đến vị trí này thì làm sao có thể chỉ dựa vào năng lực cá nhân ưu tú, anh xây cho mình một bức tường, thành phủ thâm sâu, suy nghĩ khó đoán. Đừng nói cô chơi đùa với anh, từ đầu đến cuối ngay cả cơ hội lật bàn cũng không có, không vạch trần cô giữ lại vì cô còn tác dụng, thật sự rất muốn xốc bàn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận