[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 264: Nhớ Anh (3)

Chương 264: Nhớ Anh (3)Chương 264: Nhớ Anh (3)
Những thứ này đều là râu ria, anh không muốn bạn gái mình cảm thấy ấm ức trong lòng.
Lục Mạn Mạn không nhịn được cười, sờ cằm anh nói: "Ai có thể khiến em ấm ức chứ, chỉ có em khiến người khác thấy ấm ức thôi, nếu Bùi Cẩm còn dám làm loạn, thì lần này em sẽ cáo trạng với cha mẹ cô ấy."
Chu Nghiêm Phong bật cười.
Hai người bàn xong, Chu Nghiêm Phong lập tức gọi điện cho bên kia, không nói bên kia muốn mời anh ra ngoài, mà chỉ nói anh sẽ đưa người nhà đến, muốn mời cha Bùi mẹ Bùi ra ngoài ngồi một chút, cũng chúc năm mới trưởng bối bọn họ, nhân tiện giới thiệu vợ với bọn họ.
Bên kia mẹ Bùi đang phát sầu, vừa nhận được cuộc điện thoại lập tức vui mừng khôn xiết, nhưng sao có thể để anh mời khách được, nói gì cũng phải để bên bà ấy sắp xếp.
Chu Nghiêm Phong đành đồng ý.
Buổi chiều đưa Lục Mạn Mạn đến gặp dì của Bùi Vọng Tân, hai bên đến Cục quản lý nhà ở để sang tên hợp viện, sau khi xong hết tất cả các thủ tục, Lục Mạn Mạn gọi điện thoại cho chị gái, hỏi tình hình gần đây của chị, rồi bảo cô ấy gửi tiền vào tài khoản được chỉ định.
Bùi Vọng Tân ở giữa giúp đỡ, vốn dĩ Lục Mạn Mạn định cho anh ay một bao lì xì, nhưng Chu Nghiêm Phong nói không cần, như thế thì khách khí quá, nên đề nghị cô tặng một món quà nhỏ.
Lục Mạn Mạn nghe lời đề nghị của anh, mua một cặp đèn pin nhỏ nhập khẩu trong cửa hàng bách hóa, cái này rất thiết thực với Bùi Vọng Tân, người thường phải kiểm tra sửa chữa máy bay như bọn họ, vào ban đêm đèn pin vô cùng quan trọng. Khi Bùi Vọng Tân nhận được quà quả nhiên miệng cười đến tận mang tai sắp liệt luôn rồi.
Sẩm tối quay về khách sạn, mẹ Bùi gọi điện đến, đã đặt chỗ ăn cơm ở một nhà hàng lâu đời, biết Chu Nghiêm Phong thân với Bùi Vọng Tân, nên còn gọi cả Bùi Vọng Tân đến tiếp khách.
Sau đó Chu Nghiêm Phong đưa Lục Mạn Mạn đến chỗ hẹn.
Lục Mạn Mạn mặc chiếc áo khoác lông dê màu trắng mà hôm trước mua ở cửa hàng bách hóa, trên cổ quàng một chiếc khăn quàng cổ màu trắng mềm mại, trên đầu đội một chiếc mũ màu đỏ rượu, tay cũng đeo găng tay nhung cùng màu.
Sau khi xuống xe Chu Nghiêm Phong cầm tay cô, xách túi đi vào.
Bùi Vọng Tân và mẹ Bùi đang đợi ở sảnh nhà hàng, ánh mắt sắc bén vừa thấy hai người xuống xe, đã vội nói với dì: "Đến rồi, họ đến rồi."
Mẹ Bùi nhìn sang, đương nhiên bà ấy nhận ra Chu Nghiêm Phong, nên sự chú ý của bà ấy tập trung vào người vợ bên cạnh anh, thấy đối phương chống nạnh mặc áo khoác đi giày da nhỏ. Đúng là một cô gái thời thượng, cái eo kia nhỏ như vậy, dáng vẻ khi đi đường thướt tha mềm mại, dưới chiếc mũ đỏ rượu là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng như tuyết, hương kiều ngọc nộn.
Bà ấy bất giác thốt lên: "Đúng là một cô gái xinh đẹp...
Bùi Vọng Tân lập tức khen như đang khen bản thân mình, bất giác thẳng sống lưng lên, đáp lại một câu: "Chị dâu cháu đương nhiên là xinh đẹp nhất rồi, cũng không nhìn xem ánh mắt của anh cháu như nào."
Anh ấy cười hì hì rồi đi ra ngoài đón.
Mẹ Bùi vội nói: "Dì đi với cháu."
Bên này Chu Nghiêm Phong đang nói với Lục Mạn Mạn: "Em gặp người thì cứ kêu chú dì là được, không phải quá gò bó đâu."
Nghĩ lại anh cảm thấy lời này thật thừa thãi, kỹ năng giao tiếp của cô rất tốt, từ trước đến nay đều rất thành thạo, đâu cần anh phải dặn dò quá nhiều.
Hơn nữa bạn gái anh người gặp người thích hoa gặp hoa nở, đến đâu cũng được người khác yêu thích, đầu cần anh phải lo lắng.
Anh không nhịn được cong môi lên.
Mẹ Bùi họ Hách.
Lục Mạn Mạn thấy Bùi Vọng Tân đi ra, bên cạnh có một vị ăn mặc giản dị nhưng trông rất sang trọng, đôi mắt hơi cong, mỉm cười nhìn sang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận