[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 340: Kỳ La (1)

Chương 340: Kỳ La (1)Chương 340: Kỳ La (1)
Cho nên Triệu nhị tiểu thư hết cách mới bảo cô kêu người đến.
Tuy nhiên người này được gọi là tiểu thư mà, nên đã quen thói hất cằm lên nhìn đời, sẽ không nhún mình đi cầu xin người khác, vì thế mới dùng gia thế ép người, nhưng hình như không có tác dụng, cho nên bản thân tiểu thư quý tộc phải đích thân đến đây.
Lục Mạn Mạn cực kỳ tò mò hỏi: "Nhìn tôi rất giống mẹ anh ấy sao?"
Triệu Nhạn bị câu nói không đầu không đuôi của cô làm cho bối rối, không biết cô có ý gì, nhưng chắc chắn là không phải ý tốt, lập tức giận đùng đùng lên: "Giống cái gì mà giống, ngoại hình không giống, khí chất cũng không giống!"
Lục Mạn Mạn hỏi ngược lại: "Nếu tôi đã không phải mẹ anh ấy, thì sao ngài biết tôi gọi anh ấy sẽ nghe?"
Cô dứt lời thì hừ một tiếng, quay gót rời đi...
Hầu như ai cũng không vừa mắt cách ứng xử và hành vi của cái cô Triệu nhị tiểu thư này.
Cô ta tự cho mình mặt trăng rồi như lễ đương nhiên yêu cầu tất cả mọi người phải như ngôi sao, mọi việc trên đời đều phải xoay quanh và thuận theo ý cô ta.
*Có câu tục ngữ "chúng tinh phủng nguyệt" í, là ngôi sao vây quanh mặt trăng nên mình viết theo câu này nhé.
Lục Mạn Mạn biết cô ta có thể tùy ý phách lối như thế là do có cha mẹ ở đằng sau chống lưng, nhưng Lục Mạn Mạn cũng đâu phải dạng vừa, tại sao vị lãnh đạo thành phố kia lại quả quyết từ chối yêu cầu của cô tiểu thư hống hách, bởi vì Lục Mạn Mạn có Chu Nghiêm Phong chống lưng, còn có thêm người cậu là thương nhân Hồng Kông - đã từng quyên tặng số tiền hơn hai mươi triệu nhân dân tệ - làm hậu phương vững chắc.
Triệu Nhạn đối phó với người không có gia thế là một chuyện dễ như trở bàn tay, thế lực Triệu gia hiện tại không còn như xưa, tuy ở thành phố Bắc Kinh không được tôn trọng nhiều nữa, nhưng ở nơi khác thì chưa chắc.
Cho nên Lục Mạn Mạn cũng chỉ chọc ghẹo cô ta hai câu, không gây thù chuốc oán thêm làm gì.
Nhưng cho dù cô có muốn chọc thêm mấy câu cũng không đủ thời gian, hơn nữa cô cảm thấy chuyện này có hơi lạ.
Đang yên đang lành tự nhiên chạy đến chỗ cô làm gì?
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Gia tộc có chỗ đứng trong xã hội như Bùi gia, tuy mặt ngoài bọn họ đối nhân xử thế rất ôn hòa, lịch sự, biết nể nang người này người kia, nhưng trên thực tế bọn họ không hề mềm yếu, hiền lành như cái cốt cách bên ngoài, một khi đã ra tay là không ai đỡ được.
Một cô Triệu Nhạn mà thôi, đứa con trong bụng cô ta còn chẳng phải đời sau của nhà bọn này, sao mà phải nương tay với cô ta chứ?
Gia tộc bọn họ trước giờ đặt nặng bảo mật trong công việc nhất, vì một người phụ nữ mang thai khóc quấy mà để lộ việc Bùi Vọng Tân trốn đi căn cứ huấn luyện, còn ra thể thống gì nữa?
Rồi sao có thể để Triệu Nhạn điều tra ngọn nguồn tìm tới nơi này?
Lục Mạn Mạn không muốn dính dáng tới việc này.
Bỏ người ngồi đó, dứt khoát rời đi.
Nhưng Triệu Nhạn nào để cô yên, lại gào lên khóc thảm thương một lần nữa, vứt hết mặt mũi mà lết dưới đất níu tay cô: "Không cho cô đi, hôm nay cô nhất định phải gọi bằng được anh ấy đến đây cho tôi!"
Nước mắt nước mũi giàn giụa trông rất đáng thương.
Song, có khóc khàn giọng cũng không quên uy hiếp Lục Mạn Mạn: "Tôi là phụ nữ có thai, Lục Mạn Mạn cô tốt nhất là ăn nói thành thật, tôi cho cô hay, nếu đứa con trong bụng tôi hiện tại có mệnh hệ gì, thì cô không gánh nổi hậu quả đâu!"
Lục Mạn Mạn cảm thấy da mặt mình đã rất dày rồi, giờ lại được chiêm ngưỡng thêm một người mat con day hon minh, dung la chi biet dang hai tay xưng sư phụ.
Thôi nào, không chấp phụ nữ đang mang thai.
Cô chỉ biết đáp: "Được được được, tôi sẽ trung thực, bây giờ tôi lập tức tìm Bùi Vọng Tân cho ngài."
Triệu Nhạn ngay lập tức nín khóc, thúc giục cô: "Vậy thì cô mau lên, bây giờ mau gọi điện thoại cho anh ấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận