[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 158: Kẻ Khôn Đời Nào Lại Đâm Đầu Vào Tình Yêu (1)

Chương 158: Kẻ Khôn Đời Nào Lại Đâm Đầu Vào Tình Yêu (1)Chương 158: Kẻ Khôn Đời Nào Lại Đâm Đầu Vào Tình Yêu (1)
Thái Châu chưa bắt kịp, có hơi giật mình, hơn nửa ngày sau mới không tin mà chỉ vào mình hỏi: "Tôi bán quần áo cho em á?"
Không anh thì còn ai nữa, anh trai.
Lục Mạn Mạn đã tính toán kỹ lưỡng, cô không tin dùng người bên cạnh mình cho lắm, nhưng cô cũng không có thời gian để quán xuyến hết tất cả công việc, vì thế Thái Châu là lựa chọn thích hợp nhất để cô có thể an nhàn làm phú bà nhỏ, cô đã quan sát người này rất lâu rồi, xuất thân từ binh đoàn*, làm người trượng nghĩa, trọng tình trọng nghĩa, trước đây còn từng làm chỉ huy, quan hệ cũng tương đối rộng.
*Binh đoàn: một đơn vị lực lượng vũ trang.
Nhân phẩm, năng lực gì cũng có, có thể bồi dưỡng thành tâm phúc”, sau này khi cô muốn đặt chân tiếp vào ngành sản xuất lương thực-thực phẩm, cũng rất cần người này hỗ trợ.
*Người có thể tin cậy.
Mắt thấy hồn của người trước mặt đã sắp bay đến chín tầng mây, cô mới chắp tay sau lưng, nghiêng đầu cười nói: "Anh Thái, có thấy hứng thú không?”
Sau đó nói: "Sao nào, có phải anh thấy em là nữ, một người đàn ông làm việc cho phụ nữ sẽ rất mất mặt đúng không?"
Thái Châu lập tức đỏ mặt, anh ấy chưa bao giờ thấy mất mặt khi làm việc cho cô cả, hơn nữa cô cũng chẳng phải một người phụ nữ bình thường, có bản lĩnh đi đầu mở một khu vực chăm sóc sắc đẹp, phong cách mới lạ, hút mắt nhìn, giờ cô lại muốn xây thêm một xưởng may mặc, còn anh ay thì.. trước đây thấy dáng dấp cô nhỏ nhắn, cứ ngỡ là hoa chưa chậu, gái chưa chồng, mấy người đồng đội không biết điều của anh ấy đều lời ra tiếng vào bảo anh ấy phải nắm giữ cơ hội theo đuổi cô.. Đúng thật là không thức thời gì hết, bản thân anh ấy rất rõ năng lực của mình, cho dù trong lòng muốn đến cồn cào nhưng lý trí sót lại vẫn bảo tốt hơn hết không nên làm vậy.
Đặc biệt là khi đã thấy chồng của cô, anh ấy càng tự tỉ hơn, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Anh ấy không ngờ rằng mình một ngày có thể gia nhập vào việc buôn bán của cô.
Bị đôi mắt tinh nghịch của cô nhìn chằm chằm, anh ấy vội vàng gạt những suy nghĩ lung tung qua một bên: "Nếu em thật sự cần đến anh, anh luôn sẵn sàng mọi lúc."
Lục Mạn Mạn cũng không dài dòng nữa, lập tức bắt tay vào viết hợp đồng phân chia sáu bốn của hai người, sắp xếp mấy đồng đội mà Thái Châu mang theo đi dọn dẹp nhà xưởng.
Sau đó để anh ấy lưu thông tin liên lạc của xưởng quần áo, xưởng may, xưởng bông vải tơ lụa, một mặt là định chờ đến khi các xưởng này thay đổi máy móc gì đó thì có thể mua về dùng luôn cho an toàn, mặt khác là vì muốn mua lại vải vụn của bọn họ.
Không lầm đâu, chính xác là cô muốn mua vải vụn.
Nhà máy trước giờ đều sản xuất theo quy mô lớn, vì thế số lượng vải dùng mỗi năm phải nói là rất khổng lồ, số vải theo lô này đều được lấy từ các kênh mua sắm*, sau khi nhà máy quy mô sản xuất quần áo theo khuôn đúc, kích thước có sẵn thì chắc chắn sẽ thừa ra một lượng vải vụn, đa phần thì chúng không còn tác dụng gì nữa, nếu keo ráng tận dụng hết thì có thể phân phát cho công nhân xem như thưởng, đối với một xưởng nhỏ hàng ngày sản xuất ra được hàng trăm bộ quần áo thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
*Là con đường vận chuyển hàng hóa từ nhà sản xuất đến nơi bán hàng của chính họ, hàng hóa đưa đến càng nhiều nơi thì kênh càng dài.
Quan trọng nhất là giá cả thị trường của vải vụn kém xa vải bán theo lô.
Tiên vốn nhỏ thì đương nhiên giá bán quần áo không thể cao được.
Sau khi sắp xếp xong xuôi công việc cho Thái Châu, Lục Mạn Mạn lập tức gọi điện thoại cho Chu Nghiêm Phong, nhờ anh cấp giấy tờ buôn bán cho xưởng may mặc. Muốn tóc đẹp thì phải dùng máy uốn nhiệt, rồi phải mua ghế xoay cho khách ngồi thoải mái, thế nên bảo anh tìm thêm giúp cô mấy kênh mua sắm, tiền vốn không đủ, cũng bảo anh đi vay ngân hàng giúp cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận