[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 138: Tôi Muốn Ly Hôn (1)

Chương 138: Tôi Muốn Ly Hôn (1)Chương 138: Tôi Muốn Ly Hôn (1)
Lục Mạn Mạn không buồn nghe bà ấy nói nhảm, điều cô muốn là hỏi nhanh trả lời nhanh, tiếp tục hỏi đồn: "Con trai bà có phải lần nào ngồi chiếu bạc cũng thua sạch tiền không?"
"Không phải, nó thắng, nó thắng!"
Sau khi bà lão phản bác mới phát hiện ánh mắt mọi người đã thay đổi, nếu như vừa rồi bọn họ chỉ là dò xét, bây giờ đều đã biến thành coi thường khinh bỉ, lúc này mới phát hiện mình không cẩn thận sập bẫy Lục Mạn Mạn.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, đừng nói đến việc ép Lục Mạn Hương đến đồn cảnh sát để giải thích cho con trai bà ta, chính bà ta sẽ bị nước bọt dim chết!
Bà lão vội vàng đổi giọng nhắm vào Lục Mạn Hương: "Con trai tôi không ra gì, cũng không vô liêm si như chị gái cô, chỉ biết tư tình với đàn ông làm con trai tôi mất mặt!"
Lục Mạn Mạn không hề nhường bước: "Hôm nay công an vừa điều tra thu thập chứng cứ, lập hồ sơ, có tất cả những người hàng xóm của gia đình bà đều làm chứng chị gái tôi bình thường luôn an phận thủ thường, hiền lương thục đức, chị ấy luôn là một người phụ nữ tốt. Trong nhà bà, chị ấy chỉ có thể ngày ngày chịu đựng khinh bỉ, chịu đựng hành hạ, vậy mà chị ấy chỉ nói một lời cám ơn khi được một người đồng chí tốt bụng giúp đỡ lúc đi gánh nước, ve nhà lại bị con trai bà đánh đập, tới nỗi nằm viện không xuống giường được, bà nói vì cái gì chứt"
Một người nhà của bệnh nhân rốt cuộc không chịu nổi nữa: "Con trai bà đúng là đồ thối tha!"
Bà lão lộ rõ vẻ luống cuống.
Lục Mạn Mạn chiếm thế thượng phong trước dư luận không nên quá thành thục, đã diễn kịch thì phải diễn tới cùng, cô không ngại đổ thêm dầu vào lửa.
Cô quay đầu lại nhào xuống giường bệnh bắt đầu khóc nói: "Tội nghiệp chị cái tôi, lúc trước thành phần gia đình chúng tôi không tốt, nhưng chị gái tôi xinh đẹp, tính tình lại thuỳ mị nết na, không phải là không có nam đồng chí ưu tú theo đuổi, vì sao chị mờ mắt mới chọn trúng tên Nghiêm Đại Khoan kia, chị rốt cục thích anh ta ở điểm nào chứ, thích hắn vừa lùn vừa xấu, hay là thích hắn bất tài không lo được cho gia đình chỉ biết vung tay đánh vợ? Chị đừng nói với em là lúc đó chị tưởng anh ta là người tốt... Chị gái ngốc của em, chị không nghe câu, phụ nữ chúng ta thích đàn ông vì cái gì cũng được, nhưng đừng thích vì tính tốt, lỡ như có ngày họ đối xử tệ bạc với mình, mình sẽ không còn gì cả."
Trong phòng bệnh hầu hết đều là phụ nữ, lời nói của Lục Mạn Mạn không chỉ ngay lập tức nói ra tiếng lòng của tất cả phụ nữ, mà còn đánh mạnh vào trái tìm của Lục Mạn Hương. Lục Mạn Hương buồn bã nhắm mắt lại thở dài thườn thượt, nhưng dù có nhắm mắt lại, nước mắt vẫn không ngừng lăn dài từ khóe mắt, làm ướt đẫm cả gối.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này ai cũng đau xót trong lòng, phụ nữ thật khổ, biết chồng chẳng ra gì mà chỉ biết cắn răng nuốt máu vào bụng.
Mà không chỉ người chồng không ra gì khiến cô ấy khổ sở mà còn có cả người mẹ chồng này tiếp tay dung túng.
Con dâu bị đánh đến mức không thể xuống giường được, còn muốn bắt người ta đưa con trai bà ra ngoài, không ngần ngại dùng mọi cách vu khống bắt ép, không sợ dồn con dâu vào ngõ cụt.
Đây đúng là mẹ chồng độc ác không màng sống chết của con dâu!
Mọi người trong phòng bệnh nghĩ đến đây, không khỏi trừng mắt nhìn bà lão khó ưa kia, bắt đầu mồm năm miệng mười mắng mỏ.
Chu Nghiêm Phong không bao giờ ngờ tới Lục Mạn Mạn sẽ biểu diễn một màn như vậy, anh còn có thể làm gì nữa, chỉ có thể theo chân cô phối hợp biểu diễn.
Thấy cô khóc không ra nước mắt, tránh cho khán giả đang xem phát hiện, anh nhẹ nhàng tới bên cạnh ôm bờ vai cô, lấy khăn tay yếu ớt lau nước mắt cho cô, vừa che chắn cho cô, vừa an ủi cô: "Được rồi, đừng khóc, đừng khóc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận