[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 152: Hiểu Lầm (3)

Chương 152: Hiểu Lầm (3)Chương 152: Hiểu Lầm (3)
Lòng bàn tay Lục Mạn Mạn thấm mồ hôi, sao lại có thể không nghe rõ ý trong lời nói của anh, là hỏi cô có hối hận không, anh đang hỏi cô có phải muốn lật bàn không làm nữa đúng không.
Cuối cùng thì Lục Mạn Mạn cũng hiểu được vì sao anh vẫn không vạch trần thân phận giả của cô, thân phận giả của cô là nhược điểm anh nắm trong lòng bàn tay. Nếu là cô không làm nữa thì kết cục sẽ rơi vào vết xe đổ của nguyên chủ. Có lễ trước kia cô còn cảm thấy cùng lắm thì ngả bài, có ai sẽ tin vào chuyện mượn xác hoàn hồn chứ. Bây giờ cô lại không nghĩ như vậy. Nếu Chu Nghiêm Phong đã hỏi như vậy thì có nghĩa là anh sẽ tin, không chỉ tin mà còn lấy cái này uy hiếp cô.
Muốn uy hiếp cô ngoan ngoãn thực hiện theo thỏa thuận làm một người vợ tốt trên danh nghĩa của anh trong hai năm.
Lục Mạn Mạn thật sự cho rằng anh yêu chị gái nguyên chủ, làm tất cả đều là vì muốn ly hôn rồi tái hôn, thì ra không phải, hoàn toàn không phải. Tuy rằng không rõ vì sao anh lại lôi chị gái nguyên chủ vào cuộc, nhưng nếu anh thật sự có ý định ly hôn rồi tái hôn thì hôm nay sẽ không lấy bản thỏa thuận này ra hỏi cô như vậy.
Người đàn ông này thật đáng sợ.
Vốn Lục Mạn Mạn không biết rốt cuộc mục đích chân chính của anh là gì, cuối cùng cô vẫn chưa từ bỏ ý định nói: "Vậy chị gái em thì làm sao. Người vốn có hôn ước với anh là chị ấy."
Cô thăm dò: "Anh quan tâm đến chị ấy đúng không?”
Cô vừa dứt lời, hai tay Chu Nghiêm Phong nắm thật chặt không một khe hở, nhấc mí mắt lên nói: "Có phải em có hiểu lầm øì với tôi không."
Hiểu lầm?
Lục Mạn Mạn có thể hiểu lầm có hiểu lầm gì với anh.
Thật ra Lục Mạn Mạn nói ra câu hỏi kia thì lập tức cảm thấy không cần thiết, bởi vì không có ý nghĩa gì cả. Cô bỏ sót một chuyện với thân phận này của anh mặc dù muốn ly rồi hôn tái hôn với chị gái của nguyên chủ cũng không làm được, đầu tiên dư luận xung quanh cũng không cho phép.
Đương nhiên cũng có thể chưa từng yêu, anh có tính toán khác, nhưng cho dù là nguyên nhân gì thì đối với cô mà nói kết quả đều giống nhau, đó chính là cô phải ở bên cạnh anh đủ hai năm.
Vừa nghĩ đến chuyện này, toàn thân Lục Mạn Mạn từ trên xuống dưới thậm chí sâu trong lòng đều dâng lên cảm giác bị khống chế chặt chẽ.
Cô vô cùng ghét cảm giác đó.
Chu Nghiêm Phong bắt được trong mắt cô một tia chán ghét.
Anh rất nhanh đơn giản thẳng thắn nói: "Tôi và chị gái em từng có hôn ước, nhưng cũng chỉ là hôn ước, chúng tôi duyên phận nông cạn, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, cho dù ly hôn cũng không thể ở bên nhau."
Không có cảm xúc thời niên thiếu, không có tình cảm không thể nói, chưa từng nảy sinh loại tình cảm mà cô nghĩ, vẻn vẹn chỉ là đã từng có hôn ước.
Anh nhìn cô chằm chằm, nhẹ nhàng hỏi: "Em có hiểu không?"
Mặt Lục Mạn Mạn không chút biểu cảm.
Có hay không không quan trọng, cô sớm nên nhận ra một người ngay cả tình dục cũng có thể áp chế được thì nhu cầu đối với nửa kia kém xa việc theo đuổi chính trị của anh.
Sau đó, cô nói: "Tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi."
Chu Nghiêm Phong yên lặng nhìn cô, đáy mắt dâng lên sự mất mát. Nói không mất mát là giả, vốn anh muốn khiến cô vui vẻ một chút, nhưng cũng biết rõ từ lúc lấy ra bản thỏa thuận kia thì kết quả sẽ là như vậy.
Cô lùi bước trước anh, sợ hãi, nhận ra bộ mặt thật của anh, hoặc là so với những thứ này cô tức giận chính là bị anh nắm thóp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận