[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 291: Cốt Nhục Của Nghiêm Gia (1)

Chương 291: Cốt Nhục Của Nghiêm Gia (1)Chương 291: Cốt Nhục Của Nghiêm Gia (1)
Thái Châu đỡ trán, vừa rồi trong nháy mắt còn cảm thấy có chút đồng cảm nhưng bây giờ đã tan thành mây khói.
Nước mắt Lục Mạn Hương rơi hơn nửa, không cầm nổi nước mắt được nữa.
Lục Mạn Mạn ngược lại vô cũng mừng rỡ, quay đầu nói với chị gái: "Chị, hai đứa trẻ thật ra rất tốt, nhìn có vẻ còn rất hiểu chuyện, chỉ là bị bọn chúng bị cha với bà nội dạy hư, may mắn thay bây giờ vẫn còn nhỏ tuổi, còn có cơ hội uốn nắn được, em thấu chị cũng thực sự không thể buông bỏ được, hay là chúng ta dứt khoát đưa mấy đứa trẻ về nuôi đi!"
Miệng của Lục Mạn Hương có chút ngập ngừng, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Thái Châu quay đâu đi.
Lục Mạn Mạn giải quyết rất dứt khoát, cho dù chị gái cô đang do dự, cũng quyết định chắc chắn sẽ đưa hai đứa trẻ này về nuôi!
Chờ hai đứa trẻ ăn no mây may liền để Thái Châu đi ra ngoài mua quần áo mới cho bọn chúng, đổi mới hết toàn bộ quần áo từ trong ra ngoài cả áo bông quần bông và áo khoác quần ngoài.
Sau đó tay trái nắm một đứa, tay phải nắm một đứa, đến đồn công an tranh đoạt quyền nuôi dưỡng với cha và bà nội của bọn chúng! Đồn công an bên này để cho TU Hòa Bình viết một bản tường trình, Từ Hòa Bình bị dọa tới mức muốn chết, càng cố gắng dựa vào lí lẽ để tranh luận, có chết cũng phải để cho người trong nhà của hai đứa trẻ đều biết, mang hai đứa trẻ tới đây đơn thuần chỉ là muốn thỏa mãn tâm nguyện mong nhớ hai đứa trẻ của mẹ bọn chúng.
Đồng chí công an hỏi anh ta có được người giám hộ của đứa trẻ đồng ý hay không.
Anh ta một mực chắc chắn rằng mẹ của đứa trẻ đã đồng ý.
Hỏi đơn vị làm việc của anh ta.
Anh ta giả ngây giả dại nói nhăng nói cuội, sốt ruột ôm ngực nói mình có bệnh, không thể bị kích thích, hung hăng la to: "Các người rốt cuộc muốn làm gì, các người bắt nhầm người rồi!"
Tóm lại là làm trò hề.
Lục Mạn Hương nghe thấy thì khuôn mặt thẹn đến mức hoảng hốt.
Lục Mạn Mạn lại không cảm thấy kinh ngạc, dắt hai đứa cháu trai đến tìm sở trưởng: "Cái tên Từ Hòa Bình này kháng cự không thừa nhận bắt cóc đứa trẻ, tôi thấy cũng không có gì để thẩm tra, hay là gọi điện thoại cho bên kia xem, liên hệ với cha đứa trẻ hoặc là bà nội là có thể hỏi rõ ràng tình hình."
Cô kéo kéo hai đứa trẻ rồi nói: "Cả cha và bà nội chúng nó tìm không thấy bọn trẻ, nhất định cũng gấp không chịu được."
Dựa theo quy trình bình thường thì là như vậy.
Nhưng sở trưởng lại suy nghĩ thêm một lúc.
Về chuyện ly hôn của chị gái cô sở trưởng ít nhiều cũng biết được đôi chút, lúc trước thủ trưởng Chu vì để tránh cho cả nhà chồng trước của chị gái vợ tìm đến gây chuyện náo loạn, sớm đã chào hỏi ở chỗ anh ta rồi.
Sở trưởng đến bây giờ cũng không tìm ra cách nào vẹn cả đôi đường, giơ hai tay ra nói: "Tiểu Lục cô thử nói xem làm như thế nào để liên hệ đây, chỉ cần liên hệ được với bên kia, giữa hai bên các cô coi như không tránh được việc phải chạm mặt, đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì không thoải mái..."
Lục Mạn Mạn đã quyết định nuôi dưỡng hai đứa cháu trai, thì sợ gì không thoải mái, thẳng thắn nói: "Tôi đã thương lượng với chị gái tôi xong xuôi, hai đứa trẻ này để bọn chúng ở cùng với cha và bà nội không học được điều tốt, còn không bằng tranh thủ đang nhỏ tuổi đưa bọn chúng về ở bên cạnh chúng tôi để dạy dỗ cho thật tốt, ngài thử liên hệ xem sao, vừa hay chúng ta hôm nay ngay tại đồn công an giải quyết việc này."
Sở trưởng ngẩn người, nhìn con mắt gian xảo của hai đứa trẻ, liền nhắc nhở: "Tiểu Lục cô có thể nghĩ cho thật kỹ, hai tên tiểu tử này trông có vẻ như khiến người khác không bớt lo được."
"Tôi đã suy nghĩ thông suốt rồi." "Cũng thương lượng với thủ trưởng Chu nhà cô rồi chứ?"
"Anh ấy cả một ngày trăm công ngàn việc, đâu thèm quan tâm đến chuyện này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận