[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 220: Sinh Nhật (1)

Chương 220: Sinh Nhật (1)Chương 220: Sinh Nhật (1)
Chu Nghiêm Phong nhìn cô không chớp mắt, hỏi: "Ban nãy em tặng tôi quà, ý là muốn tính toán rõ ràng với tôi?"
Lục Mạn Mạn lý do đầy đủ: "Quà tặng là quà tặng, trả tiền là trả tiền, em không thể cứ dựa vào anh mãi được."
"Em không phiền tôi, em cũng không cần phải tính toán rõ ràng với tôi như vậy."
"Phải rõ ràng chứ."
Lục Mạn Mạn võ tay anh: "Anh làm em đau rồi."
Cuối cùng Chu Nghiêm Phong mới buông cô ra, thỏa hiệp nói: "Tôi giúp em tiết kiệm vậy."
"Không cần đâu."
Lục Mạn Mạn không để tâm đáp: "Thật sự em cũng không thiếu chút tiền này."
Sau đó nói với anh: "Việc của anh, em ra ngoài trước."
Chu Nghiêm Phong đứng im nhìn cánh cửa phòng đóng lại, tâm trạng phức tạp không nói thành lời. Bỗng nhiên anh thấy cô quay trở lại, vén mái tóc dài, chớp chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, vui vẻ cười hát cho anh mấy bài hát không rõ tên: "Em nghĩ bây giờ anh đang rất tổn thương, rất tổn thương, rất tổn thương. Anh đừng làm bản thân trở nên thảm hại như vậy, nhìn anh bây giờ đã là dáng vẻ gì rồi. Em biết anh còn đang rất tổn thương, rất tổn thương, rất tổn thương. Cùng lắm thì khóc to một trận, ngày tháng về sau còn dài mà..." (Bài hát "Rất tổn thương" của Nhậm Hiền Tề)
Chu Nghiêm Phong: "..."
Trên đời này tại sao lại có loại người như thế này, càng lúc người ta đang đau buồn thì lại càng bắt nạt người ta.
Bàn tay anh ngứa ngáy, muốn tét mông cô hai cái.
Lục Mạn Mạn nhận ra ý định của anh, đóng sầm cửa bỏ chạy.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lục Mạn Mạn cảm thấy cả người như nhữn ra, ngay cả ăn cơm cũng không có sức.
Chu Nghiêm Phong tận tình đút cho cô từng miếng một.
Lão gia mở to mắt: "Không phải là thảo luận đến nửa đêm đấy chứ?"
Lục Mạn Mạn đáp lại: "Chu Nghiêm Phong bắt nạt.."
Cô nghiến răng nghiến lợi.
Chu Nghiêm Phong dùng một thìa canh trứng chặn miệng cô lại, bình tĩnh nói: "Là con không nghe lời, đạo này hay bay nhảy làm cô ấy không vui, cô ấy đã dạy dỗ con đến nửa đêm."
Anh mím môi: "Vậy nên ngủ không ngon giấc, ngược lại còn làm bản thân mệt mỏi."
Lão thái thái suýt chút nữa thì phun cơm ra ngoài, vội vàng cúi đầu xuống.
Lão gia vội vàng đỡ lưng vợ: "Ăn cơm phải cẩn thận chút, đừng để bị nghẹn."
Sau đó ông quay đầu sang nói với Lục Mạn Mạn: "Mạn Mạn, lần sau bố cho con mượn thắt lưng da, không cần nói nhiều với nó, cứ thẳng tay đánh là được rồi."
Người này còn biết diễn hơn cả người kia, lão thái thái lại cúi đầu xuống.
Lão gia gia nắm tay vợ để giữ bà bình tĩnh, giữ chút mặt mũi cho con dâu và con trai mình.
Bên phía giám đốc Từ, quần bó giữ nhiệt được đưa vào sản xuất, sau khi được quảng cáo ram rộ thì đơn đặt hàng nhiều như lá rụng mùa thu, gần cuối năm rồi mà xưởng may vẫn còn làm việc.
Xưởng may mặc bên Lục Mạn Mạn đến hai bảy tháng chạp âm lịch sẽ thẩm tra, đối chiếu xong các hạng mục công tác, trả lương và thưởng hiệu suất công việc cho nhân viên, đồng thời tuyên bố nghỉ lễ.
Còn về các tiệm làm đẹp, không ít người tranh thủ nghỉ lễ những ngày gần sang năm mới, thì đi làm tóc làm mặt gì đó.
Các tiệm làm đẹp phải đến buổi chiều trước ba mươi Tết một ngày mới đóng cửa. Luc Man Man vi de tri an cac nhan vien cua mình nên cô đã tổ chức một bữa tiệc thường niên nhỏ để tặng cho mọi người mấy đồ nhu yếu phẩm hàng ngày như gạo, mì, dầu ăn.. Và cổ vũ mọi người năm sau thêm cố gắng.
Lúc Chu Nghiêm Phong đến đón cô, Thái Châu đang cùng người khác treo câu đối Tết ở cửa lớn.
Chu Nghiêm Phong đi lên giúp đỡ, anh cũng treo câu đối cho cửa tiệm làm đẹp, cửa hàng quần áo, cùng với tầng trên tầng dưới. Lúc anh đến cầm theo bức vẽ hoa, muốn treo trong phòng ngủ của Lục Mạn Mạn.
Khi Chu Nguyên Phong treo xong câu đối thì bên Lục Mạn Mạn cũng xong việc.
Hai người cùng nhau trở về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận