[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 94: Đừng Quậy Nữa (2)

Chương 94: Đừng Quậy Nữa (2)Chương 94: Đừng Quậy Nữa (2)
Lục Mạn Mạn đã thám thính một chút về giá cả, ít nhất có thể bán được một trăm ngàn nhân dân tệ, cô lấy một nửa cũng được năm mươi ngàn, nhiêu đó thôi cũng đã mua được một căn nhà ở phía nam rồi, có khi dư mua nhà mặt tiền luôn, số tiên còn lại ngoại trừ đầu tư vào công việc chăm sóc sắc đẹp của cô, còn có thể dành một ít ra đầu tư chơi chứng khoán ở Hồng Kông.
Phú bà nhỏ thật dễ làm... Hiện tại xem ra điều duy nhất cô tiếc nuối là chưa "ăn" được Chu Nghiêm Phong.
Lục Mạn Mạn vào phòng, nhẹ nhàng khóa cửa lại.
Chu Nghiêm Phong gối đầu lên tay, hai mắt nhắm nghiền, dường như đã rơi vào giấc ngủ.
Lục Mạn Mạn đỡ cằm cúi người nhìn anh, phải công nhận khuôn mặt của anh không chê vào đâu được, nhưng khác với những chàng trai chỉ đẹp mã mà Lục Mạn Mạn biết trước đây, khí chất quân nhân trên người anh rất nồng đậm, nghiêm túc, tác phong sát phạt, cứng rắn, song vẫn không mất đi sự điềm đạm và ổn trọng vốn có của một người đàn ông trưởng thành, nhưng quan trọng nhất là cô cảm thấy mình dường như chưa bao giờ nhìn thấu được người này.
Tuy nhiên, với một "nhà thám hiểm" chuyên nghiệp như cô, càng nhìn không thấu, thì hứng thú khám phá và chỉnh phục người đàn ông này càng bừng lên trong tim.
Ngón tay Lục Mạn Mạn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh xảo bên dưới, hai má vẫn còn ửng nhẹ do men say, tô điểm thêm cho bờ môi ướt át, ngón tay cô rê từ từ xuống dưới, lướt qua cằm rồi dừng lại ở hầu kết, dịu dàng mô tả lại từng chỉ tiết.
Lạnh lùng thật chứ, trêu đùa nãy giờ mà vẫn không nhúc nhích, hàng mi cong im ắng không có dấu hiệu rung động, giống như nàng công chúa đắm chìm trong giấc ngủ ngàn thu, tạm thời không có gì đánh thức được nàng.
Mãi cho đến khi cái tay không an phận của Lục Mạn Mạn lướt qua ngực luồn xuống dưới, cổ tay mới bị một bàn tay ấm áp chộp lấy.
Chu Nghiêm Phong khẽ nâng mi, dùng đôi mắt đờ đẫn do hơi rượu nhìn cô, hầu kết giật giật, giọng nói từ tính, trầm thấp, như mèo "con" say ngủ lạnh lùng mè nheo: "Đừng quậy nữa, để tôi ngủ một lát."
Lục Mạn Mạn cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên mặt đối phương, rõ ràng cơ thể thành thật này đang dần đáp lại cô, thế mà chủ của cơ thể lại thản nhiên như không biết có chuyện gì xảy ra là sao?
Giống như người mập mờ chỉ có một mình cô, còn anh thì luôn luôn là người ngoài cuộc.
Trong chốc lát cái tay ngứa ngáy của Lục Mạn Mạn rất muốn nhào lên lột sạch đồ của người đàn ông này để xem anh ta còn có thể tiếp tục giả bộ thản nhiên nữa hay không, hồn bay đi xa suy nghĩ xem nên ra tay ở đâu, sau đó chút lý trí ít ỏi còn sót lại đã kéo cô trở về, cuối cùng vẫn chọn hất tay anh ra rồi đứng lên.
Cô nở một nụ cười công nghiệp tiêu chuẩn: "Em đến xem xem anh có ngủ ngon hay không mà thôi."
Sau đó cực kỳ tri ki đắp chăn lên cho anh rồi lập tức quay người rời đi.
Chu Nghiêm Phong nghiêng đầu nhìn ve phía cửa, đôi mắt vốn nên lờ đờ say rượu giờ lại sáng rõ lạ thường, ánh lên sự lạnh lùng, xa cách, một lúc lâu sau mới lặng lẽ nhắm mắt lần nữa.
Biểu cảm hiền dịu trên mặt Lục Mạn Mạn sau khi ra cửa lập tức tan vỡ, một mỹ nhân nõn nà như cô, trước kia miễn là cô chịu chủ động chút, chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ tự sa vào lưới tình của cô, thật sự là chưa thấy ai cứng ngắc y chang tảng băng di động như Chu Nghiêm Phong luôn á.
Rõ ràng là sinh lý bình thường mà ta...
Lục Mạn Mạn càng nghĩ càng giận.
May là tính cô lạc quan, không đến mức bị đả kích mà đã hoài nghi sức quyến rũ của mình, không lay động được Chu Nghiêm Phong thì mình để sức làm chuyện khác, ví dụ như chuyện quan trọng chiều này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận