[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 192: Lấy Lòng (2)

Chương 192: Lấy Lòng (2)Chương 192: Lấy Lòng (2)
Thấy khuôn mặt điển trai của anh từ từ tới gần, nhìn đôi môi có cảm giác khi hôn sẽ rất thoải mái của anh, có lẽ trước kia chưa từng hôn một người phụ nữ nào, ánh mắt cô không có một tia trốn tránh, ngay cả cơ thể cũng nghênh đón anh.
Cô hưởng thụ loại cảm giác mập mờ như vậy, mở miệng tán tỉnh: "Tất nhiên có tác dụng."
"Chỉ cần anh muốn em ở lại, em sẽ cùng anh làm những chuyện em thích mỗi ngày."
Sao Chu Nghiêm Phong có thể nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của cô chứ. Sắc mặt anh dần biến thành màu đỏ với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, nhưng đôi mắt cũng tối lại, đáy mắt dâng lên đủ loại tình cảm phức tạp. Lễ ra anh nên ngồi dậy tránh xa sự trêu chọc nhẹ nhàng của cô, coi như không có việc gì xảy ra.
Sau khi ngập ngừng không nói, anh lại càng đến gần cô hơn.
Bàn tay bị thương của anh vòng qua nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại kia, bàn tay đang nắm lấy tay cô dần thay đổi hướng lên môi, dùng ngón tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn ấy lên, ngón tay cái nhẹ nhàng vân vê đôi môi hồng hào no đủ kia.
Anh hỏi cô: "Muốn như vậy sao?"
Lục Mạn Mạn nhẹ nhàng cắn cắn ngón tay anh, trả lời rất dứt khoát: "Muốn." Nhìn anh do dự, cô cầm tay anh đặt lên mặt mình, mê hoặc hỏi: "Hai người ở bên nhau quan trọng nhất là vui vẻ đúng không?"
Chu Nghiêm Phong nuốt nước miếng, cuối cùng cũng cúi đầu đưa môi đến gần.
Lòng Lục Mạn Mạn tràn đầy vui mừng, nhưng vừa mới nhắm mắt lại đã phát hiện anh chỉ kiềm chế nhẹ nhàng hôn khóe môi và vành tai cô.
Đợi cô mở mắt thì anh đã đưa mặt ra xa, giọng khàn khàn nhắc nhở: "Mạn Mạn, chúng ta cần cẩn thận khi nói chuyện."
Lục Mạn Mạn đen mặt, trong nháy mắt từ thiên đường xuống đến địa ngục, gần như thẹn quá thành giận mà quát: "Anh tránh ra."
Dứt lời lập tức xoay người không để ý tới anh, kê hai tay dưới má im lặng nghỉ trưa.
Chu Nghiêm Phong lẳng lặng nhìn cô một lát rồi bước xuống khỏi giường, nâng tay sửa sang lại cúc áo lỏng lẻo. Thời điểm anh đắp chăn cho cô lại bị cô một cước đá văng.
Cô cảnh cáo anh: "Kiên nhẫn của em có giới hạn, đừng để em nói lời khó nghe."
Huyệt thái dương của Chu Nghiêm Phong nhảy lên, môi mím lại thành một đường thẳng, tay nắm góc chăn nổi lên gân xanh rõ ràng, ngón tay cũng không khống chế được hơi hơi run rẩy.
Anh chỉ muốn nói với cô rằng ngay từ đầu cô đã chơi đùa anh, anh không muốn trở thành món đồ chơi cho cô giải trí nên mới lạnh mặt từ chối. Ngày đó lấy ra hiệp nghị muốn biểu lộ cõi lòng với cô, cô lại có thể lấy tư thế của người thắng cuộc giễu cợt anh, nói anh giả bộ, nói anh là vịt chết mạnh miệng đáng đời cỡ nào, nói anh chẳng khác gì một con cá nằm trên thớt tùy cô xâu xé. Cô nói cái gì anh cũng có thể chấp nhận nhưng anh cũng lo lắng những điều đó sẽ trở thành lý do khiến cô rời xa. Anh muốn chính miệng nói cho cô biết anh đã sớm động lòng khi cô lăn vào lòng anh mỗi đêm, khi cô dùng những bài tình ca trêu chọc anh, khi cô mỉm cười chơi cùng bọn nhỏ, thậm chí ngay cả khi cô khí thế hừng hực dũng cảm đứng ra vì chị gái. Tóm lại anh đã sớm thần phục dưới váy cô, chỉ mong cô đừng coi lời thổ lộ của anh như gió thoảng mây bay, chỉ mong cô nghiêm túc một chút thử ở bên anh, chỉ cần thử một lần cũng được.
Cô không cần.
Chu Nghiêm Phong biết rõ trong chuyện tình cảm giữa hai người không có quan hệ bình đẳng thì sẽ có hậu quả như thế nào. Cô có thể tùy ý làm ảnh hưởng cảm xúc của anh, tùy ý nắm hỉ nộ ái ố của anh trong tay, thậm chí người hung dữ như cô ngoại trừ việc tức giận thì cũng là một loại thủ đoạn kích thích anh. Việc anh nên làm lúc này là lập tức tránh xa cô, đừng để cô làm ảnh hưởng đến cảm xúc, đừng tiếp tục trầm luân trong trò chơi tình ái như gần như xa của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận