[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 68: Làm Quá Lên (2)

Chương 68: Làm Quá Lên (2)Chương 68: Làm Quá Lên (2)
Thấy hai cháu trai không xin tiền dì nhỏ, trong lòng bà lão vốn dĩ không vui. Tuy nhiên vừa nghe nói có thịt ăn, thậm chí còn tận hai đĩa, nước miếng của bà ta sắp không nhịn được chảy ra. Hộp cơm vừa được đưa vào tay bà ta, hai cháu trai lập tức lao đến, bà ta vội vàng bắt lấy, cũng không quan tâm đến phản ứng của Lục Mạn Hương.
"Đừng tranh, đừng tranh, về nhà bà nội sẽ chia cho cáu cháu..."
Mụ già dẫn hai cháu trai rời đi.
Lục Mạn Mạn không biết nên đánh giá cảnh tượng này như thế nào nữa, may mắn là có chiếc ô tô chạy tới, cô vẫy tay, ô tô dừng lại, cô nhanh chóng lên xe.
"Chị về đi, không cần tiễn nữa."
Cô vây tay về phía Lục Mạn Hương thông qua cửa xe.
Biểu cảm của Lục Mạn Hương trông như sắp khóc, cố gắng kiềm chế nói: "Mạn Mạn, quay về và sống tốt cuộc sống của em nhé."
Cô ấy không đề cập đến việc hai chị em sẽ gặp lại nhau lần sau, có lẽ cũng cảm thấy dường như không có việc gì để gặp lại.
Xe bắt đầu chạy, Lục Mạn Mạn không nhịn được quay đầu lại, thấy bóng dáng Lục Mạn Hương vẫn ở chỗ cũ, không biết một người đàn ông không cao không thấp từ đâu xuất hiện, vừa đi bộ vừa uống rượu, chỉ vào chiếc xe ô tô vừa đi được một đoạn đường, kéo Lục Mạn Hương ngồi dậy...
Theo thường lệ, cô phải bắt hai chuyến xe để quay lại, nhưng Lục Mạn Mạn lại đen đủi, chuyến xe vừa tiến vào vùng ngoại thành đã hỏng giữa đường.
Lục Mạn Mạn nghe nói vào những năm 80,90, xe hơi di chuyển trên đường thường xuyên xảy ra sự cố, cả đoàn người đợi sửa xe xong rồi mới lên đường, ai ngờ lại gặp cô.
Có người sống gần đây nên đã trực tiếp đi về luôn.
Có người ở cách đây khá xa, ở lại đợi xe sửa xong rồi mới rời đi.
Lục Mạn Mạn là lúng túng nhất, vị trí này cách đại viện của quân khu khoảng 20km, nói xa không phải quá xa, nhưng nói là gần thì cũng không phải.
Cô hỏi tài xế: "Khoảng bao lâu thì sửa xong vậy?"
Tài xế lắc đầu,'Không nhất định, có thể nửa tiếng là xong, cũng có thể là hai ba tiếng."
Tài xế quan sát Lục Mạn Mạn một lượt từ trên xuống dưới, thuận tiện nhắc nhở cô: "Cô gái, nếu cô không có bạn đi cùng, cô tuyệt đối đừng đi một mình, không đợi được thì đến phía trước đón xe buýt mà về."
Lục Mạn Mạn cũng biết dáng vẻ của mình bắt mắt, đi một mình trên đường không biết sẽ gặp phải những người nào, không, phải nói là nếu để cô đi bộ về, không biết đôi chân này có chịu nổi không?
Sau khi cảm ơn tài xế, cô định bắt xe buýt vê.
Nhưng không ngờ rằng trạm xe buýt cách đó khá xa, Lục Mạn Mạn đi một mình thì được, nhưng cô lại đang xách theo một đống đồ, túi lớn túi nhỏ. Những thứ này xếp chồng chất, hỗn loạn lại một chỗ, thứ nào cũng nặng.
Chẳng mấy chốc, bàn tay và cổ tay Lục Mạn Mạn đều bị siết đỏ.
Hơn nữa, quai và gót giày xăng - đan có độ thoáng thấp, đế giày cứng, không nói đến việc đi lâu bị "nóng chân", cổ chân cũng có cảm giác bị phồng rộp.
Lục Mạn Mạn đi lại bị đau chân, muốn vứt bỏ mọi thứ trong tay.
Lúc này, một chiếc xe jeep quân dụng màu xanh ô liu chạy ngang qua, sau đó đột nhiên dừng lại, lùi lại rồi từ từ dừng lại bên cạnh Lục Mạn Mạn.
Người đàn ông mặc quân phục đẹp trai tuấn tú ngồi ở ghế sau quay mặt sang một bên, hai tay thon dài đặt lên cửa kính xe, hơi nhíu mày,'Sao lại ở đây?"
Nhìn anh có vẻ cực kì nhàn nhã, thong dong.
Còn cô lại rất chật vật. Tính khí đại tiểu thư của Lục Mạn Mạn nổi lên, cô chợt nổi giận: "Còn nhìn gì vậy, mau xuống xách đồ đi."
Lúc này, tài xế Tiểu Từ đến nhà đón thủ trưởng, cậu ấy từng tình cờ nhìn thấy người vợ xinh đẹp của thủ trưởng nhăn mặt với thủ trường của mình.
Ngàn vạn lần không ngờ tới tính cách của cô lại nóng nảy như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận