[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 375: Thân Mật (1)

Chương 375: Thân Mật (1)Chương 375: Thân Mật (1)
Nhưng những ngày sum vầy bên nhau luôn trôi qua nhanh chóng, Chu Thụy Phong chỉ ở nhà có ba ngày đã phải rời đi.
Hôm đó, người hộ tống đến đón anh ấy.
Lão phu nhân lại không cầm được nước mắt, khóc như mưa.
Lão gia nghĩ thoáng hơn, mà cũng không thể không nghĩ thoáng được, an ủi lão phu nhân, nói với bà ấy cứ coi như sinh cho quốc gia một đứa con trai, còn có thể liên lạc được, thỉnh thoảng về thăm nhà một chút là tốt rồi.
Bảo con trai yên tâm làm việc, không phải lo lắng về gia đình, sẽ chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ.
Chu Chi Chi còn nhỏ quá, mấy ngày qua vừa mới bồi đắp chút tình cảm với cha, người nhà sợ cô bé nhìn thấy cha lại phải rời đi rồi, sẽ khóc lóc không cho cha đi, vì thế đã đưa cô bé đến nhà trẻ không đón về.
Chu Bỉnh trở về tiễn cha, hai cha con lại nói chuyện riêng một lát.
Lục Mạn Mạn nghe Chu Thụy Phong nói: "Cha rất xin lỗi, do công việc mà cha đã vắng mặt trước những cột mốc quan trọng trong sự trưởng thành của con và em gái, cha xin lỗi vì đã cho các con sinh mạng nhưng lại không thể cho các con tất cả, nhưng con đừng nghi ngờ tình yêu của cha dành cho các con, cha luôn lo lắng cho các con, hy vọng các con có thể lớn lên thật khỏe mạnh và vui vẻ, lần này cha về thăm, nhìn thấy con đã lớn, là một cậu bé trưởng thành rồi, biết tự sắp xếp chuyện học tập và cuộc sống rất tốt, cũng có rất nhiều thành quả, con không làm cha thất vọng."
Chu Binh nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Thụy Phong nhìn con trai một lúc, kéo cậu lại gần, còn nói một câu gì đó, giọng nói rất nhỏ nên Lục Mạn Mạn không nghe rõ, đoán chắc là có liên quan đến mẹ của Chu Bỉnh, bởi vì mắt Chu Bỉnh nhanh chóng đỏ hoe, sau đó nặng nề gật đầu.
Tiếp đó Chu Thụy Phong còn vỗ vai cậu, dặn dò: "Chăm chỉ học tập, sống thật tích cực."
Lại chúc Lục Mạn Mạn và Chu Nghiêm Phong sống hạnh phúc hưởng thụ, sau đó mới lên xe rời đi.
Mặc dù trước khi lên xe, cha Chu Chi Chi đã nói với cô bé chuyện mình sắp rời đi rồi, nhưng đến chiều hôm đó, khi Chu Chi Chi tan học, hoạt bát nhảy tung tăng trở về, cô bé vẫn chạy đi tìm cha, trên lầu dưới lầu đều không tìm thấy đâu, cứ tưởng rằng cha đang chơi trốn tìm với mình, mãi cho đến khi lão phu nhân nói cha đã đi làm việc rồi, cô bé mới mím môi méo xẹo, đôi mắt to ngân ngấn nước mắt.
Lão gia vội vàng tới bế cô bé ra ngoài chơi, ra sân cùng chơi cầu trượt với các bạn. Chu Chi Chi nhanh chóng ném cha ra sau đầu.
Tối hôm đó, Lục Mạn Mạn cũng về sớm, sau khi ăn cơm xong thì lại đánh hai ván cờ tàu hỏa với bé con, cô chưa từng chơi trò này, làm sao biết luật chơi được, ngược lại còn phải nhờ bé con chỉ cô cách chơi, Chi Chi dạy đến là vui vẻ, sau đó Lục Mạn Mạn đọc truyện cho cô bé, cô bé nghe truyện thì lập tức mơ màng ngủ thiếp đi.
Rồi lão phu nhân tới bế cô bé trở vào phòng ngủ.
Nhưng đến nửa đêm, Chi Chi lại khóc lóc thức dậy gọi cha gọi mẹ.
Lão phu nhân cùng với lão gia không làm sao dỗ được.
Chu Nghiêm Phong nghe thấy tiếng động, đi tới dỗ cũng chẳng ăn thua, vẫn phải chờ đến lúc Lục Mạn Mạn đi xuống, Chi Chi ôm thím, thút tha thút thít gọi mẹ, Lục Mạn Mạn bế cô bé lên lại trên lầu, ôm bé con vào lòng rồi hát cho cô bé từng bài nhạc thiếu nhi, bấy giờ mới dỗ dành được bé con đi ngủ.
Sáng hôm sau, Chu Chi Chi tỉnh dậy lại thấy mình được thím ôm đi ngủ, dụi dụi chiếc đầu nhỏ vào ngực thím, nói bằng giọng trẻ con còn vương mùi sữa mẹ: "Thím, người thím có mùi thơm quá."
Lục Mạn Mạn thấy cô bé đã tỉnh dậy, cũng ôm lấy cô bé dụi dụi: "Cháu cũng thơm lắm, mềm mềm."
Còn tiện tay gãi gãi bụng cô bé. Chu Chi Chi cười khanh khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận