[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 406: Không Muốn Gặp Em Nữa! (2)

Chương 406: Không Muốn Gặp Em Nữa! (2)Chương 406: Không Muốn Gặp Em Nữa! (2)
Vào sinh nhật năm ngoái, họ vẫn chưa chính thức bắt đầu mối quan hệ, ngoài việc ước mong cô mọi điều tốt lành, vui vẻ hạnh phúc ra, thì chắc chắn anh đã ước rằng cô sớm ngày rung động trước anh.
Chu Nghiêm Phong không nói đúng, cũng chẳng nói sai, ánh mắt nóng bỏng lại ẩn giấu sự buồn bã: "Năm nay thì sao?”
Lục Mạn Mạn cảm thấy giống như cô đang bị thẩm vấn, lúc này cũng ý thức được rằng anh đang sử dụng chiến thuật tâm lý, vì vậy cô không dám nói thêm nữa.
Chu Nghiêm Phong vẫn nhìn cô mãi, anh nhất định phải nghe chính miệng cô nói ra.
Lục Mạn Mạn cuối cùng vẫn phải ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh: "Ước chúng ta bên nhau dài lâu, mãi mãi không rời xa nhau."
Đôi mắt cô bỗng dưng nhức nhối.
Cô cũng không muốn rời xa anh, nhưng anh không phải vì thăng chức mà muốn buông tay cô, nếu như không ai sẵn sàng hy sinh bản thân, vậy thì kết quả tốt nhất chính là ở bên nhau rồi cũng đến lúc chia tay, tác thành cho nhau. Nhưng anh lại muốn phá vỡ chủ ý phòng tuyến bên trong của cô, vẫn đang cố gắng bảo cô từ bỏ. Chu Nghiêm Phong hỏi thêm điều gì, thì điều đó cũng không liên quan đến kết quả cuối cùng, cô đều im lặng không nói.
Chu Nghiêm Phong đã hết kiên nhẫn, chất vấn cô rằng: "Có phải trong mắt em chỉ cần có tiền thì có thể có được bất kỳ người đàn ông nào đúng không?”
Lục Mạn Mạn làm thinh.
Chu Nghiêm Phong cười khẩy một tiếng: "Cô thích kiểu đàn ông như thằng nhóc mặt trắng ở quán rượu Cẩm Giang sao?"
Lục Mạn Mạn vẫn cứ mặc kệ.
Chu Nghiêm Phong không sợ cô chống cự, tức giận lên tiếng: "Thằng nhóc mặt trắng đó đã bị giám sát chặt chẽ lâu rồi, hiện tại anh có thể sai người đi bắt cậu ta. Cậu ta dám chọc ghẹo vợ anh, chắc không muốn sống nữa rồi."
Anh quanh năm ở địa vị cao, khí thế đã lắng xuống từ lâu, khi anh nói ra những lời này một cách lạnh lùng bình tĩnh, người khác nghe thấy đều sợ hãi
Lục Mạn Mạn không quan tâm, không để ý, như thể anh nghĩ như thế nào cũng được, không liên quan gi đến cô.
Chu Nghiêm Phong bình tĩnh nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, cố gắng tìm ra một chút manh mối từ khuôn mặt cô, nhưng không có gì.
Chu Nghiêm Phong không cách nào vui lên được, anh đưa tay lên che mặt, trong lòng khổ sở, không cam lòng nhưng cũng không biết phải làm sao, so với việc cô không quan tâm không để ý, anh thà rằng cô quan tâm, cô để ý. Cho dù là bắt cô vì để đổi lấy sự an toàn cho cậu nhóc mặt trắng mà đành chịu ở lại bên anh.
Anh thực sự sẽ bị cô làm phát điên mất.
Anh đặt tay xuống và nhìn cô lần nữa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có làn da như tuyết của cô, dưới mái tóc đen dày, là cặp lông mày cong vút, một đôi mắt đẹp với hàng lông mi dài rủ xuống như chiếc quạt nhỏ, và chóp mũi ngạo nghễ, mềm mại hồng hào.
"Mạn Mạn."
Anh nghiêng người, hai tay nắm lấy hai bàn tay mảnh khảnh mềm mại của cô, trong giọng nói đầy nỗi chua xót: "Em có từng nghĩ tới, khi chúng ta thật sự chia tay, anh tái hôn, chung sống với người phụ nữ khác sẽ như thế nào không?"
Anh ghé sát vào tai cô nói: "Anh nằm trên giường, làm những chuyện đó với người phụ nữ khác, em cũng... có thể chịu được sao? Em bá đạo như vậy, sao em không có chút dục vọng nào muốn chiếm hữu anh?"
Lục Mạn Mạn chớp mi, không tiếp tục im lặng nữa mà chỉ nói: 'Anh không nên nói những điều này, em chỉ biết không có ai không thể sống được khi rời xa nhau." Trong nháy mắt, cổ họng của Chu Nghiêm Phong khô khốc không nói được lời nào.
Anh sửng sờ nhìn cô, giống như lần đầu tiên nhìn thấy được, người vợ của mình bề ngoài trẻ trung, mềm yếu, nhưng thật ra trong lòng lại mạnh mẽ đến mức không thể nào lay động trước bất cứ điều gì.
"Nhưng anh cần có em."
Bỗng nhiên bàn tay anh áp chặt vào một bên mặt cô, lạnh lùng nói: "Anh chỉ muốn em, có được rồi thì không muốn buông tay đâu, nếu em cứ ngoan cố như vậy, thì anh thật sự sẽ phải dùng biện pháp đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận