[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 99: Thích Không? (2)

Chương 99: Thích Không? (2)Chương 99: Thích Không? (2)
Hôm nay khi nhận báo, đã gần giờ tan tầm buổi trưa, Chu Nghiêm Phong vẫn ngồi ở bàn làm việc chăm chú đọc báo, ở trang giữa tờ báo, nội dung chẳng qua là những tin tức tìm người hoặc tìm đồ thất lạc, anh chỉ đọc lướt qua.
Mặc dù vậy, anh vẫn nhìn thấy một tin tức trong đó.
Sau khi tan sở, anh trở về nhà.
"Thim các cháu đâu?”
Vài ngày nữa sẽ là tháng 9, thời tiết mát mẻ hơn đồng nghĩa với việc mùa khai trường của các em học sinh sắp đến, hôm nay dì Điền lấy cặp sách và đồng phục học sinh của hai đứa trẻ một lớn một nhỏ ra giặt sạch, phơi khô chúng trước khi đến trường. Nhà bếp bận rộn, vì vậy Chu Bỉnh thu dọn đồ dùng học tập và sách vở, đồng thời giúp em gái thu dọn một số đồ dùng để bắt đầu đi học mẫu giáo, chẳng hạn như cốc uống nước và khăn tay để lau mồ hôi.
Nói đến đây, Chu Chi Chi vô cùng kích động: "Chú, dì nói nhà của dì rất lớn và đẹp, sau khi dọn dẹp xong sẽ dẫn cháu và anh trai đi thăm, dì còn nói trong sân còn có. .. ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa..."
Cô bé cố gắng nhớ lại những gì thím đã nói lúc đó muốn kể lại toàn bộ câu chuyện lại nhưng ngọn lửa nhỏ là gì? Chu Bỉnh giúp cô bé hoàn thành câu nói: "Lò nướng nhỏ."
Chu Chi Chi vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của cô bé nói: "Đúng rồi, thím nói trong sân có một lò nướng thịt nhỏ, còn nói sẽ cho bọn cháu nướng thịt buổi tối, thịt nướng rất ngon, mình tự nướng còn ngon hơn hơn đồ bán bên ngoài!"
Nói đến đồ ăn, nước miếng của cô bé sắp chảy ra ngoài.
Theo quan sát của Chu Nghiêm Phong, Lục Mạn Mạn bề ngoài có vẻ duyên dáng quyến rũ, nhưng thực chất cô ấy rất có mắt nhìn người, đừng nhìn bộ dáng hay cười bên ngoài, thực ra cô không hề thuần lương ôn hoà hiền hậu gì đâu.
Đầu óc cô nhanh nhạy, thông minh nhạy cảm, là người có chủ kiến mạnh mẽ, rất am hiểu chuyện nói một đằng làm một nẻo, xem phương pháp xử lý sự việc của cô thỉnh thoảng có chút tàn nhẫn, nhưng không phải là ác độc, cùng làm có thể xem là tiểu nhân, nếu người kia không thuận theo cô, cô sẽ cho đẹp mặt. Nhưng mọi người không thể làm gì được cô ấy.
Một người phụ nữ có ngoại hình xinh đẹp lại nữ tính dường như đi đến đâu cũng có ánh hào quang, khiến người khác không tự chủ được bị thu hút, đặc biệt là Lục Mạn Mạn, người luôn có những mánh khóe ... Tiệc nướng buổi tối đúng là mỹ vị khó cưỡng lại.
Chu Nghiêm Phong khẽ lắc đầu, xoa đầu cháu gái nhỏ hỏi: "Cháu có thích thím không?"
Chu Chi Chỉ: "Cháu thích, cháu thích!"
Chu Nghiêm Phong: "Còn cháu, Chu Binh?"
Không ngờ, Chu Bỉnh không trả lời mà hỏi lại "Chẳng lẽ chú không thích thím à?"
Giọng nói của cậu bé rất nhỏ, cố ý không để cho em gái ngây thơ của mình nghe được.
Nhưng như thể đang thách thức uy quyền của chú mình, nói câu này xong tai cậu bé đỏ lên, mặc dù vậy, cậu bé vẫn nhìn chú mình, dường như cố chấp muốn có được câu trả lời.
Nếu gặp Lục Mạn Mạn sẽ chỉ có một câu trả lời đơn giản: "Trẻ con đừng quan tâm chuyện của người lớn" Cô sẽ không thèm giải thích với bọn trẻ, trong mắt cô, trẻ con chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được.
Chu Nghiêm Phong lại không như vậy, trong mắt anh, thiếu niên mười ba tuổi mặc dù không phải là người lớn, nhưng cậu bé không lâu nữa sẽ trưởng thành, đặc biệt là con trai, nên trưởng thành sớm hơn, nhận thức thế giới sớm hơn, xác định mục tiêu cuộc sống của mình sớm hơn để từ đó mà phấn đấu.
Anh luôn có ý định truyền đạt và hướng dẫn cháu mình những ý nghĩa sâu xa, bao gồm cả cách hoàn thiện thế giới quan và phương pháp luận đúng đắn, để cháu anh sau này trở thành một người có nguyên tắc, có chuẩn mực, có phương pháp, có nhân cách.
Anh hiếm khi hoặc gần như không bao giờ thảo luận về bất kỳ vấn đề tình cảm nào với người khác, tất nhiên, điều này liên quan đến việc đời sống tình cảm thiếu thốn.
Đứa cháu đột nhiên lại hỏi như vậy.
Khiến Chu Nghiêm Phong nghẹn lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận