[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 409: Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang (2)

Chương 409: Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang (2)Chương 409: Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang (2)
Tiền mặt, quỹ, cổ phiếu, nhà cửa, ô tô và các tài sản khác được chia thành hai phần, một nửa thuộc về chị gái cô, và nửa còn lại sẽ được chia đều cho cô và con nuôi của ông ấy Hà Gia Vinh.
Ngày hôm sau, cơ cấu vốn chủ sở hữu của ông Lục đã được điều chỉnh và ông Lục đã chuyển một số cổ phần mà ông ấy nắm giữ cho cô. Quyền kiểm soát doanh nghiệp vẫn chưa có những thay đổi đáng kể, nhưng nó thể hiện bước đầu tiên trong quá trình "bàn giao" của Lục Thị. Với tư cách là người kế vị, cô hai nhà họ Lục, hiện có giá trị tài sản ít nhất hơn 800 triệu đô la Mỹ.
Sau đó, Lục Mạn Mạn vào công ty bất động sản của Lục Thị với tư cách là người thừa kế và trở thành tổng giám đốc, nhiều phương tiện truyền thông báo chí đã lần lượt đưa tin về việc này mà không cần phải tự nói.
Sau đó, công việc rất bận rộn, lịch trình hàng ngày dày đặc, thường bận rộn đến mức làm suốt ngày suốt đêm không nghỉ.
Đặc biệt là hôm nay, vừa lật xem văn kiện, vừa phải ghi nhớ một chuyện trong đầu, mới vừa mời người vào, quay đầu cái thì quên mất có người trong phòng làm việc.
"Bên đó thế nào rồi?" Thấy đó là Hoàng Bảo Câu, cô hỏi một câu không đầu không đuôi rồi lại vùi đầu vào tài liệu.
Hoàng Bảo Câu vừa nhìn đã biết rằng những gì cậu ta vừa nói là vô nghĩa, cô đã không nghe thấy một câu nào.
Dù sao thì cậu ta đã quen rồi nên không so đo hay giận dỗi gì.
Nghe cô hỏi như vậy, tự nhiên biết cô đang nói đến cái gì, không chút cáu kinh nói rằng: "Tất là đều thuận lợi, vài ngày nữa thì có thể treo bảng mở cửa kinh doanh."
Lục Mạn Mạn gật, gật đầu.
Hoàng Bảo Câu lại gần hơn một chút, mê mẩn nhìn mái tóc dày xõa trên vai của cô, hàng lông mi đài và dày rủ xuống một nửa trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, chóp mũi ngạo nghễ và đôi môi hồng hào mềm mại nhìn vào rất dễ muốn hôn, nhỏ giọng ta đây gặp may rằng: "Tôi bận rộn hơn hai tháng trời, không có công lao cũng có khổ cực, cô định khao tôi gì nào?"
Lục Mạn Mạn vẫn lật tài liệu mà không nói lời nào.
Ánh mắt của Hoàng Bảo Câu lóe lên: "Báo chí đồn thổi tin tức rằng hôm nay chúng ta qua đêm, rằng ngày mai chúng ta đã đính hôn, nhưng trên thực tế tôi chưa từng nắm bàn tay nhỏ bé của cô dù chỉ một lần..."
Vừa nói, cậu ta vừa đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay trắng ngần của cô.
Nhìn cô với ánh mắt tha thiết mong chờ.
Nhưng còn chưa kịp cảm nhận được sự mềm mại của cổ tay trắng ngần kia, đã bị cô vén mái tóc dài, hất tay cậu ta ra.
Lục Mạn Mạn lườm cậu ta một cái: "Cho cậu 20% cổ phần còn chưa đủ sao?"
Hoàng Bảo Câu tịt họng ngay lập tức, sau đó rầu rĩ nói: "Đã nói từ trước rồi, tôi thà không cần hai mươi phần trăm đó, bán mình cho cô, là cô không đồng ý."
Lục Mạn Mạn cũng không phản ứng gì.
Hoàng Bảo Câu biết rằng nói những điều này cũng vô ích, thái độ của cô chính là trên thương trường nói chuyện thương trường, mọi chuyện sớm đã nói rõ ràng, hơn nữa cô không tìm cậu ta thì có thể tìm người khác, là cậu ta không nên trông mong đến gần.
Cô không tệ trong kinh doanh, nhưng trong lòng cậu ta cảm thấy uất ức.
Cậu ta cảm thấy cậu ta là người không tệ, là người nhà biết mọi thứ bên cạnh cô, tính tình tốt, luôn sẵn lòng bảo vệ, nghe lời cô. Muốn mặt mũi có mặt mũi, muốn vóc dáng có vóc dáng, không dựa dẫm vào trong nhà, tự mình kinh doanh công tỉ thương mại, làm cho công việc kinh doanh của công ty phát đạt nhanh như gió, năng lực cũng không đến nỗi nào. Về đời sống riêng tư, ngoại trừ cô ra, từ trước đến nay chưa hề có tin giật gân với bất kỳ người phụ nữ nào.
Tóm lại, dù thế nào thì cậu ta cũng tốt hơn nhiều so với Tiểu Khai hỗn loạn bát nháo đó ở bên ngoài, tại sao cô lại không chịu nhìn cậu ta nhiều hơn bằng hai mắt.
Không dám yêu đương với cậu ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận