[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 428: Không Rời Xa Nhau Nữa? (1)

Chương 428: Không Rời Xa Nhau Nữa? (1)Chương 428: Không Rời Xa Nhau Nữa? (1)
Chu Nghiêm Phong rít lên, hít một hơi thật sâu, lùi lại nửa bước.
"Em xin lỗi, em xin lỗi, em sẽ nhẹ nhàng thôi!"
Lục Mạn Mạn cũng ý thức được mình quá không biết nặng nhẹ rồi, vội vàng ôm eo anh kéo người lại, miệng vừa nói lời xin lỗi, ngón tay nhẹ nhàng vân vê dỗ dành.
Bên ngoài im ắng, có lẽ cán bộ, chiến sĩ hay người dân bị ảnh hưởng bởi thiên tai đều chìm vào giấc ngủ mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần sau một ngày dài làm việc vất vả.
Hơi thở của Chu Nghiêm Phong trở nên rõ ràng hơn.
Lục Mạn Mạn chỉ là dựa sát vào nhìn xem, không biết làm thế nào mà đã kích thích anh và cả bản thân cô, cô không thể né tránh.
Chu Nghiêm Phong thở phào nhẹ nhõm, bàn tay tìm lấy khuôn mặt cô, sờ soạng một lúc.
Sau đó anh qua quýt lau rửa cho mình, lấy khăn đã được làm ướt lau mặt cho cô.
Lợi dụng lúc cô ngồi đó không biết nghĩ gì, anh lột trần cô, người cô cũng ướt đẫm mồ hôi, lấy khăn lau toàn thân cho cô.
Động tác của anh khá thành thạo, trước đây ở trong nhà, hai người tắm cùng nhan, mỗi lần anh xoa sửa tắm lên từng bộ phận trên cơ thể cô, tất cả đều được sạch sẽ, thơm tho.
Tuy dáng người cô cao, không thấp, nhưng ở bên cạnh anh cô lại nhỏ nhắn đáng yêu, lưng mỏng, eo thon, cánh tay chân trắng nõn mềm mại, lòng bàn tay to lớn của anh chỉ cần vuốt ve vài cái là có thể càn quét hết.
Lúc này cũng giống như vậy, bàn tay to lớn chà lui chà tới mấy lần thì đã lau sạch người cho Lục Mạn mạn, nhưng nước nóng đã nguội rồi, cũng không còn lại được bao nhiêu, không thể ngâm chân cho cô rồi.
Anh cúi xuống lau cho cô thật cẩn thận, chạm vào những vết phồng rộp trên đó, chỉ có thể chờ đến ngày mai mới bôi thuốc được.
Nghĩ đến đây, anh đứng dậy.
Lục Mạn Mạn ôm eo thon của anh không muốn buông ra: "Em còn chưa lau xong cho anh mà."
Chu Nghiêm Phong nói không cần, vừa rồi anh đã thuận tiện lau đùi hai lần, lấy nước còn lại rửa sạch chân rồi.
Lục Mạn Mạn nhanh chóng xê dịch vị rí, bảo anh cũng lên giường nghỉ ngơi sớm.
Chu Nghiêm Phong đá cái chậu vào dưới gầm giường, lên giường nằm xuống.
Lục Mạn Mạn vội vàng ngã sát vào anh, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh trong bóng tối rồi nói: "Có lễ các anh còn phải bận rộn thêm mấy ngày nữa, nơi này thương vong thế nào, chắc cũng không nghiêm trọng lắm nhỉ?"
Chu Nghiêm Phong trả lời hết cho cô.
Lục Mạn Mạn cảm thấy hình như anh không có hứng thú cho lắm, ngay cả khi nằm cùng nhau, cũng là cô ôm lấy anh, anh không hề ôm cô vào lòng như trước đây.
Nói chuyện với cô cũng hình như là nếu không phải điều gì cần thiết thì không muốn nói nhiều.
Lục Mạn Mạn muốn nói chuyện với anh, muốn với anh về việc biết sơ qua tình hình từ chỗ Bùi Cẩm, nhưng đều không nghe được lời nào từ miệng anh, còn có việc sáng ngày hôm nay có phải anh đã nhìn thấy cô rồi đúng không, nếu như anh muốn thăm dò xem thử trong lòng cô có còn có anh không, liệu sẽ đến tìm anh chứ. Vậy thì tại sao lại để cô chờ từ buổi sáng đến buổi chiều lâu như vậy, mà lại không chịu nói một lời nào. Anh luôn chu đáo trong mọi chuyện, chắc chắn phải tưởng tượng ra được. Hơn nữa hai người đã xa cách quá lâu. Cô đang tự hỏi điều gì đã xảy ra với anh trong hai năm qua, anh đã tiếp xúc gần gũi với ai, anh là người miền Bắc liệu có quen với việc mỗi ngày đều ăn cơm hay không, có thích ứng với khí hậu hay không?
Và rốt cuộc làm thế nào mà anh lại có thể giấu được chuyện này với gia đình? Mỗi tháng đều gọi một cuộc điện thoại là chuyện thế nào đây? Cô có quá nhiêu, quá nhiều câu hỏi muốn có câu trả lời từ anh.
Nhưng thấy anh dường như không muốn nói gì, lời đã đến cửa miệng nhưng cô vẫn nuốt vào lại, không dám liều lĩnh nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận