[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 380: Vừa Ngu Xuẩn Vừa Ac Độc (1)

Chương 380: Vừa Ngu Xuẩn Vừa Ac Độc (1)Chương 380: Vừa Ngu Xuẩn Vừa Ac Độc (1)
Trước đó Lục Mạn Mạn đã nghe ra ý tứ trong lời chị nói, biết được cậu thiên vị cháu gái lớn hơn, từ khi còn nhỏ, nguyên chủ đã không quá được yêu thích.
Cho nên cũng không nhiệt tình quá mức, chỉ câu nệ khẽ gọi một tiếng cậu, rồi bước tới.
Từ đầu đến cuối Lục Hướng Tùng vẫn luôn nhìn cô, đợi cô đi đến trước mặt, mới bảo cô ngồi xuống.
Ông ấy nói: "Cháu thay đổi nhiều hơn chị cháu, nếu cậu gặp cháu ở ngoài đường, chắc chắn sẽ không nhận ra cháu là cháu gái cậu đâu."
Lục Mạn Mạn chỉ có thể cười: "Con người đều sẽ lớn lên thôi ạ."
Lục Hướng Tùng gật đầu chậm rãi: "Cháu không chỉ thay đổi nhiều, mà còn rất có tài, cậu nghe chị cháu nói, cháu đang kinh doanh tiệm làm đẹp, xưởng may, còn hợp tác với hãng may mặc quốc doanh, mở rộng thương hiệu thời trang."
Lục Mạn Mạn cười gật đầu.
Lục Hướng Tùng nhìn cô đầy tán thưởng, sau đó ngồi thẳng dậy, đưa tay ra.
Lục Mạn Mạn ngập ngừng một chút rồi đặt tay lên.
Lục Hướng Tùng nắm lấy tay cô, nói: "Nói chung ay mà, tính cách chị cháu vẫn còn rất mêm yếu, không chịu nổi sóng gió, mà cháu đã đem đến cho cậu rất nhiều bất ngờ, chuyện cháu giúp chị cháu ly hôn, cậu cũng đã nghe nói, nếu không có cháu, dám chắc là chị cháu không thể thoát khỏi cuộc hôn nhân đó."
Lục Mạn Mạn không biết nên đáp thế nào trước những lời đó, thấy ông ấy còn có ý nhắc lại chuyện cũ, vội vàng đổi đề tài: "Cậu ơi, chuyện qua rồi thì mình đừng nhắc lại nữa ạ, cháu có nghe chị nói trong điện thoại, cậu đã sắp xếp ổn thỏa cho hai cậu cháu ngoại của cháu rồi ạ?"
"Cháu ngoại gì chứ?"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Khuôn mặt Lục Hướng Tùng thoáng hiện lên vẻ tức giận, sau đó ông ấy buông tay Lục Mạn Mạn ra, vuốt lại tấm chăn mỏng trên đùi, dựa vào ghế sô pha.
Lục Mạn Mạn hiểu tâm trạng của ông ấy, hết lòng thiên vị cô cháu gái lớn biết nói tiếng Anh, biết đánh đàn dương cầm từ nhỏ, nuôi nấng cô ấy như một tiểu thư khuê các, nhưng một sớm bỗng rơi vào vũng bùn, lấy phải một thứ rác rưởi chắc còn tệ hơn cả đứa ở trong nhà ông ấy ngày xưa, với cháu gái ông ấy là cơn ác mộng, còn với ông ấy là sự sỈ nhục.
Ông ấy vui mới là lạ.
Lục Mạn Mạn an ủi: "Cậu à, chuyện đã qua cả rồi, bây giờ rốt cuộc, chị đã quay ve đúng hướng, cũng đã trở lại bên cậu."
Lục Hướng Tùng thở nhẹ một hơi, mới lấy lại bình tĩnh nhìn cô, nói: "Cháu nói đúng, qua cả rồi, các cháu có thể quay về bên cậu, cậu cần gì phải bận tâm đến những chuyện khác nữa."
Lục Mạn Mạn thấy lời nói của ông ấy có vẻ hơi kì lạ, nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, đã nghe ông ấy kể về việc sắp xếp hai đứa nhóc.
Lúc trước Lục Mạn Mạn đã nghe chị nói qua điện thoại, chưa kịp hỏi kĩ, còn thắc mắc không biết sao cậu mình tìm ra được hai đứa nhóc, Nghiêm Đại Khoan chạy vào miền Nam, hội ngộ với mẹ anh ta và hai đứa nhóc rồi sao?
Cậu sắp xếp cho hai đứa nhóc, cũng có nghĩa là sắp xếp luôn cho cả bà mẹ và Nghiêm Đại Khoan ư? Đây chẳng phải là mất công toi, cho cả nhà đó ăn bám nhà mình rồi còn gì?
Nghe cậu kể mới biết, sau khi chị đến Hồng Kông không lâu, cậu đã cử người vào Nam tìm hai đứa con của chị. Lúc đầu mấy người Nghiêm Đại Khoan định đi Dương Thành, theo làm việc ở các công trường địa phương.
Dù sau khi cải cách mở cửa, các công trình kiến trúc ở Dương Thành liên tục được xây dựng, khí thế ngất trời, nhưng số lượng các công trường lớn nhỏ chỉ hạn chế, tìm người cũng không đến nỗi gian nan như mò kim đáy bể. Khi người của cậu tìm thấy hai đứa nhóc, chúng đã theo bọn trộm cắp làm nghề móc túi, còn hành nghề ở những nơi đông đúc như ga tàu, giả làm trẻ mồ côi xin tiền người qua đường.
Hóa ra, cũng không rõ là Nghiêm Đại Khoan trốn về phía Nam hay thế nào, hai đứa nhóc vẫn đi theo bà mẹ, dù mẹ anh ta không đợi được con trai, nhưng người quản đốc cùng quê đưa họ lên làm việc cũng không bỏ mặc họ tự sinh tự diệt, cho bà ta công việc làm cơm công nhân ở công trường, mỗi tháng kiếm được vài chục đồng, đủ để nuôi sống bà ta và hai đứa bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận