[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 245: Bạn Bè (1)

Chương 245: Bạn Bè (1)Chương 245: Bạn Bè (1)
Anh ấy lao tới quá nhanh, Chu Nghiêm Phong theo quán tính loạng choạng lùi về phía sau, sau đó vỗ nhẹ vào lưng đối phương, ý đồ đẩy Bùi Vọng Tân ra.
Ngược lại, Bùi Vọng Tân ôm anh càng nhiệt tình hơn, ngay sau đó truyền đến câu nói kế tiếp: "Sao anh lại ở đây? Đến đây cũng không nói một tiếng, còn chả báo với em tẹo nào, quá là không cho em mặt mũi rồi!"
Chu Nghiêm Phong nhất thời không có cách nào đẩy anh ấy ra, chỉ có thể khách khí nói: "Hôm qua mới tới."
"Vậy cũng..."
Ánh mắt Bùi Vọng Tân rơi vào khuôn mặt tươi cười xinh đẹp bên cạnh, giọng nói đột nhiên dừng lại, buông Chu Nghiêm Phong ra, vui vẻ nói: "Đây không phải là chị dâu của em sao?"
Chu Nghiêm Phong nhìn Lục Mạn Mạn một cái, gật đầu: "Đúng, cô ấy là chị dâu của cậu."
Bùi Vọng Tân liên tục chào hỏi Lục Mạn Mạn, sau đó nói: "Chị dâu của em đẹp quá rồi. Ai không biết còn tưởng cô ấy là nữ diễn viên xinh đẹp nào đó đến từ Tương Giang ấy chứ!"
Đúng, cô quả thực rất xinh đẹp, chào hỏi một tiếng là được rồi còn phải nói nhiều lời thừa thãi thế làm gì. Chu Nghiêm Phong kéo người sang một bên, bẻ chủ đề sang tình huống hiện tại của Bùi Vọng Tân.
Bùi Vọng Tân rõ ràng đang rất cao hứng, hoàn toàn không chú ý tới vẻ không hài lòng của bạn mình, quay người tiếp tục nói với Lục Mạn Mạn: "Chị dâu, chị là con một trong nhà sao, không có chị em nào khác à?”
Lục Mạn Mạn: "Sao thế, còn muốn làm thân hả."
Bùi Vọng Tân cũng không biết sao lại chạm phải dây thần kinh cười, trong nháy mắt ôm ngực, ngẩng đầu phát ra một tràng cười lớn.
Tiếng cười cởi mở mang theo ít nhiều cảm giác kỳ quái lại rất thu hút.
Cảnh tượng đột nhiên trở nên có chút khôi hài.
Lục Mạn Mạn nhịn không được, giây tiếp theo cũng bật cười.
Triệu Nhạn trước đó nghe nói Bùi Vọng Tân đến, đợi rất lâu không đợi được anh, ngược lại nghe nói hắn cùng Chu Nghiêm Phong trò chuyện náo nhiệt, còn đột nhiên cười lớn với tiểu yêu tỉnh của Chu Nghiêm Phong.
Cô ta khó chịu đến mức đẩy cửa sổ ra, lớn tiếng nói: "Bùi Vọng Tân, anh còn nhớ hôm nay đến đây để làm gì không vậy?"
Tiếng cười của Bùi Vọng Tân bị chắn ngang, anh quay đầu chào Triệu Nhạn một cách thản nhiên, rồi ngay lập tức nói như không có chuyện gì xảy ra: "Được rồi, yên tâm đi, biết cô hai nhà họ Triệu mắt nhìn cao lên không nhìn trúng tôi, chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian nữa, về nhà nếu bố mẹ cô hỏi thì cứ bảo không thích thôi, tùy ý nói tôi biến thành thể loại nào cũng được."
Triệu Nhạn không ngờ hai người đều không ngồi xuống nói chuyện, còn bị anh đuổi đi như thế, nhất thời cô ta không biết nên nói gì mới được.
"Đồ điên!"
Cô ta giận dữ chửi một tiếng rồi đóng cửa sổ lại cái "cạch".
Bùi Vọng Tân chậc một tiếng không hề quan tâm.
Chu Nghiêm Phong nói: "Đừng bốc đồng, đi làm việc của cậu đi, anh cùng chị dâu của cậu còn có việc nên phải đi trước, có cơ hội gặp lại sau."
Dứt lời, anh định đưa Lục Mạn Mạn đi.
Bùi Vọng Tân vội vàng giữ anh lại: "Có cơ hội lần sau gặp lại cái gì, lần sau không biết phải đợi đến ngày nào tháng nào nữa, anh với chị dâu không dễ mới tới một chuyến, dù thế nào thì em cũng phải cùng hai người đi dạo, đừng lo, ngày hôm trước em vừa nghỉ phép, còn nhiều thời gian."
Nói về Triệu Nhạn, anh ấy giải thích: "Tuổi của cô ta thì vẫn cứ lớn lên mà tính tình không lớn được chút nào, không phải là anh không biết, lúc đó cô ta luôn nhìn em bằng cái lỗ mũi, gặp người ta thì bảo em phóng đãng không đáng dựa dẫm, thay bạn gái hết người này đến người khác, sau lưng không ít lần đã nói xấu em, nói chung sớm đã coi thường em từ tận đáy lòng, vừa hay, em cũng chả có hứng thú gì với cô ta, đến ngày hôm nay, bọn em đều là vì bị bố mẹ ép đến đây chụp ảnh, chỉ là hình thức thôi, chúng không cần quan tâm đến cô ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận