[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 219: Độc Nhất Vô Nhị (3)

Chương 219: Độc Nhất Vô Nhị (3)Chương 219: Độc Nhất Vô Nhị (3)
Ông Chu mặc áo khoác bông nói: "Không sai không sai, đời này vẫn là trông cậy vào con dâu tôi đến hiếu kính!"
Bà cụ sờ sờ áo len lại qua sờ sờ áo trượt tuyết, không ngừng cảm thán, nhưng vẫn quan tâm đến việc Lục Mạn Mạn đã tốn bao nhiêu tiền, cô kiếm tiền cũng không dễ dàng øì, không cần phải tiêu quá nhiều tiền.
Ôm bộ đồ thể thao mới toanh trong người, ánh mắt của Chu Bỉnh lóe lên: "Cảm ơn thím."
Chu Chi Chi là người vui nhất, vui đến mức không định hướng được đông tây nam bắc, hai cánh tay nhỏ bé ôm váy, giày dép, mũ nhảy tới nhảy lui, không ngừng nói: "Thím, thím, cháu yêu thím!"
Chu Nghiêm Phong đứng trước sô pha vừa nhìn người nhà vừa khẽ mỉm cười.
Lục Mạn Mạn đưa cái túi cuối cùng tới, trêu chọc nói: "Học sinh tài năng, của anh."
Chu Nghiêm Phong bất giác cong ngón tay: "Anh cũng có phần?"
Lục Mạn Mạn nhướng mày: "Có muốn không?"
"Muốn."
Chu Nghiêm Phong khẳng định, cầm lấy cái túi, sau đó không nói không rằng kéo cô từ trên ghế sô pha đứng dậy: "Theo anh lên lầu." Lên trên tâng và thử đồ trước mặt cô.
Hành động ít nhiều có phần trẻ con hơn.
Lục Mạn Mạn ngồi trên ghế nhịn không được mà bật cười.
Thay áo khoác đi quả nhiên liền trở nên rất đẹp, cổ áo kiểu cũ thường thấy, túi áo xen kẽ, kiểu dáng đơn giản mà tao nhã, so với lúc anh mặc quân phục trang nghiêm và trang phục tôn trung sơn lãnh đạm trầm ổn, ngoài sự trưởng thành còn có thêm chút tự do thoải mái.
Những người đẹp nên phù hợp với quần áo tỉnh tế.
Lục Mạn Mạn đứng lên giúp anh sửa sang lại cổ áo, kéo căng vải ở hai bên vai, sờ sờ vải đánh giá: "Cũng không tệ lắm, anh là giá quần áo, mặc cái gì cũng đẹp."
Chu Nghiêm Phong không đồng ý: "Anh đặc biệt cảm thấy vô cùng tốt."
Anh bảo cô sờ xem vải cao cấp như thế nào, lại nhìn xem mỗi cái cúc đều được kết từ bao nhiêu cái tốt.
Trong mắt anh toát ra vẻ chờ mong: "Em cố ý làm cho anh sao?"
Lục Mạn Mạn bật cười, sau đó phủ nhận: "Để Thái Châu tùy tiện mua ở bên ngoài."
Chu Nghiêm Phong im lặng nhưng lại không cảm thấy mất mát, được cô bất ngờ tặng quà đã rất vui vẻ rồi, anh cúi đầu hôn lên môi cô, ôm eo cô nói: "Anh mặc kệ, nếu đã ở chỗ anh thì là độc nhất vô nhị, anh thích, cô cùng thích."
"Cảm ơn em, Mạn Mạn."
Lục Mạn Mạn không ngờ rằng lúc trước Chu Nghiêm Phong vừa lạnh lùng vừa khó trêu chọc, nhưng sau khi anh rơi vào lưới tình thì vẫn giữ bộ dáng như vậy trước mặt người ngoài, nhưng đối với cô thì hoàn toàn khác. Anh nghe lời cô, cho dù cô tặng cái gì thì trong mắt anh đều là vật duy nhất, không thể nói hết được sự yêu thích và vui vẻ.
Lục Mạn Mạn xoa eo anh: "Anh thích là được rồi."
Cô như đột nhiên nghĩ ra điều gì: "Em tìm anh còn có việc khác."
Chu Nghiêm Phong hỏi: "Việc gì cơ?"
Lục Mạn Mạn đáp: "Anh đến phòng sách chờ em."
Cô đi xuống lấy túi xách.
Chu Nghiêm Phong đợi cô ở phòng sách, cởi áo khoác rồi cẩn thận gấp gọn lại, trìu mến mân mê nó.
Lục Mạn Mạn đi vào phòng sách, nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ của anh, không nhịn được mà muốn cười, nói đùa rằng: "Đến mức như vậy sao, chỉ là bộ quần áo thôi."
Chu Nghiêm Phong bước đến, trả lời cô: "Còn phải xem là ai tặng nó chứ."
Lục Mạn Mạn trợn mắt nhìn anh, anh càng ngày càng khéo miệng rồi.
Sau đó cô lấy từ trong túi ra hai xấp tiền mặt rồi để lên bàn của anh.
Nụ cười trên mặt Chu Nghiêm Phong lập tức biến mất, anh xoay người cô lại, hỏi: "Ý của em là gì?"
Lục Mạn Mạn vẻ mặt vô tội, trả lời: "Trả tiền anh chứ sao."
"Ba nghìn tệ trước đó với bảy nghìn tệ tổng cộng là mười nghìn tệ."
Cô đẩy đẩy sợi dây chuyền vàng trên cổ của mình, nói: "Em còn khá thích sợi dây chuyền này, em sẽ không định trả lại nó cho anh, nên em có ý định định giá nó ra tiền rồi trả anh. Em hỏi thăm giá vàng bây giờ rôi, khoảng năm sáu mươi tệ, đây là sợi dây chuyền lão thái thái tặng cho con dâu, ý nghĩa không giống nhau nên em không định giá dây chuyên theo giá vàng hiện tại nữa. Em sẽ trả góp cho anh mười nghìn tệ."
Vậy là tổng cộng trả anh hai mươi nghìn tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận