[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 347: Võ Luyện Đỉnh Phong (2 "

Chương 347: Võ Luyện Đỉnh Phong (2 "Chương 347: Võ Luyện Đỉnh Phong (2 "
Chu Nghiêm Phong đi đường mệt mỏi, về đến nhà chưa kịp rửa mặt, tắm rửa hay thay quần áo gì cả, thấy cô đã đóng chặt mặt, lúc này mới tắt đèn lớn, mở đèn ngủ, sau đó đi tắm.
Đợi đến khi mặc đồ ngủ trở lại giường, vừa muốn đem người ôm vào trong ngực, cô đã tự mình ôm anh, đầu gối lên cánh tay anh, mặt dán tới, hai cánh tay nhỏ cũng ôm chặt thắt lưng hắn.
Vẫn chưa ngủ.
Chu Nghiêm Phong vẫn không quên được dáng vẻ cô vừa mở miệng đã ấm ức đến nghẹn ngào, cô mở miệng đã lập tức oán trách anh, nghĩ là do cô bị bệnh khó chịu cả người, trách anh không ở bên cạnh, không thể quan tâm chăm sóc cô.
Người bị bệnh luôn luôn yếu ớt hơn bình thường.
Chu Nghiêm Phong nghiêng người sang đem người ôm sát, giữ lấy cái ót của cô, hôn hôn môi cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa má của cô, vừa đau lòng vừa áy náy: "Đều là lỗi của anh, không thể chăm sóc tốt cho em."
Sau đó hỏi cô: "Sao lúc gọi điện cho anh em không nói em bị bệnh?"
Lục Mạn Mạn nếu là thường ngày khẳng định sẽ nhẹ nhàng hừ một tiếng, sau đó hỏi ngược lại anh nói trong điện thoại thì làm được cái gì, anh có thể lập tức bay về chăm sóc cho cô không?
Lúc này lại nhắm mắt không lên tiếng.
Chu Nghiêm Phong liền không lên tiếng phiền nhiễu cô nữa, cái cằm đặt tại đỉnh đầu của cô, đem người ôm vào trong ngực, hi vọng cho cô thêm chút ấm áp.
Lục Mạn Mạn lại chợt nhớ tới cái gì đó, ở trong ngực anh ngọ nguậy, mở mắt ra ngẩng mặt hỏi anh: "Anh có phải còn chưa ăn cơm chiều không?"
Chu Nghiêm Phong trong lòng tràn đầy ấm áp, rất hưởng thụ cảm giác được cô quan tâm, xoa xoa tóc cô nói: "Không quá đói, sáng mai rồi ăn."
Trong chăn lại đúng lúc vang lên tiếng ùng ục của bụng.
Chu Nghiêm Phong giật mình, ngón tay đỡ cằm của Lục Mạn Mạn: "Chưa ăn cơm?"
Lục Mạn Mạn: ...
Cô khó chịu buồn nôn, mỗi ngày trôi qua vừa lo lắng vừa hoảng hốt, có tâm trạng đâu mà ăn cơm?
Chu Nghiêm Phong làm sao biết được, chỉ cảm thấy cô sinh bệnh còn không ăn cơm, thật là không biết lo cho bản thân, nhưng lại không nỡ nói ra, chỉ nói cô đợi một lát, anh lập tức đứng dậy đi nấu cơm...
Chu Nghiêm Phong mặc dù chưa từng xuống bếp, nhưng mấy món đơn giản như mì thì anh vẫn biết nấu, nguyên liệu trong phòng bếp hiện có mì sợi, vì thế anh đun nước cho sôi, thả hai quả trứng chần vào, rồi thả hai miếng bắp cải đã cắt vào cho mì có màu xanh.
Rồi anh bắt đầu nêm nếm gia vị, cho ít muối, nước tương, dầu mè, cuối cùng là rắc ít tiêu the the lên.
Không lâu sau, một tô mì nước súp thanh ngọt nóng hôi hổi đã ra lò.
Bụng của Lục Mạn Mạn đã sôi trào nãy giờ rồi, nhưng cô sợ lúc ăn lỡ phạm vào bất trắc, buồn nôn không ăn nổi sẽ bị anh nhìn ra manh mối.
Kết quả là cô không kiềm lại được!
Ban đầu Chu Nghiêm Phong còn cẩn thận gắp từng đũa từng đũa đút cô ăn, càng về sau cô chờ không được nữa nên đã giành đũa tự mình cầm ăn, không quan trọng hình tượng bưng bát lên húp hết, tô mì sợi hoàn toàn sạch bong.
Ý cười ở khóe môi Chu Nghiêm Phong càng ngày càng đậm, nhìn cô ăn no nê ngửa bụng ra ra xoa xoa, sắc mặt cũng hồng hào hơn lúc trước, anh vui vẻ cầm khăn tay lau miệng cho cô.
"Tình yêu của ông xã có muốn ăn khuya không?"
"Dạ muốn."
Lục Mạn Mạn ăn uống no say, năng lượng đã tràn đầy trở lại, mệt mỏi như tan biến hết, cô còn nghỉ là mấy cái biểu hiện bệnh lúc trước chỉ là giả. Chu Nghiêm Phong cũng nói: "Anh đang rất nghỉ ngờ em đấy nhé, lo mà ăn cơm đầy đủ chứ không là đói chết đấy."
Tay anh sờ nhẹ mũi của cô: "Từ hôm nay trở đi, ông xã sẽ giám sát em ăn cơm."
Hai người họ đã rất lâu không được thân mật như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận