[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 372: Xin Lỗi (1)

Chương 372: Xin Lỗi (1)Chương 372: Xin Lỗi (1)
Chu Chi Chi duỗi một ngón tay út, chỉ vào người bên cạnh ba cô bé nói: "Đây là mẹ con!”
Sau đó, bàn tay nhỏ bé của cô bé đặt trên thắt lưng, đôi mắt to lấp lánh nhìn ba mình như thể hỏi, ba cô bé đây vậy còn mẹ cô bé thì sao?
Trong lúc nhất thời Lục Mạn Mạn thấy mũi mình cay cay, quay đầu đi ra.
Đợi đến khi Chu Nghiêm Phong quay đầu lại tìm cô thì cô đã rời đi trở lại lầu.
Lúc Chu Nghiêm Phong tìm tới, cô đang thay áo sơ mi, nói bộ quần áo kia dính bột mì, đi lên thay quần áo.
Chu Nghiêm Phong không khỏi nâng cằm cô lên, nhìn ánh mắt cô đã hơi hồng hồng, giống như là đã khóc.
Tất nhiên Lục Mạn Mạn sẽ không thừa nhận.
Chu Nghiêm Phong nói: "Nhớ mẹ em sao?"
Lục Mạn Mạn giống như bị vạch trần quay đầu trừng mắt nhìn anh một cái. Chu Nghiêm Phong không rõ vì sao anh và cô đều đã làm vợ chồng, vì sao cô vẫn rất cảnh giác với anh, cũng không chịu to ra một chút yếu đuối trước mặt anh, không chịu toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào anh.
Thấy cô kéo quần áo xuống xoay người muốn đi, anh giữ cô lại: "Cho tới bây giờ chưa em từng nói với anh về ba mẹ em. Hôm nay hãy nói với anh đi."
Lục Mạn Mạn không có gì để nói.
Thái độ của Chu Nghiêm Phong rất cứng ran: "Anh là chồng em, anh muốn biết, anh cũng có quyền biết."
Lục Mạn Mạn ghét nhất là bị người ta truy hỏi, không phải cô không muốn nói, mà ngay cả chính cô cũng không muốn nhắc tới.
Nhưng anh là chồng cô.
Cô cam tâm tình nguyện gả cho anh có nghĩa là cho dù có bí mật nhỏ gì, cho dù vui buồn tức giận gì cũng nên chia sẻ với anh.
Lục Mạn Mạn thật lòng thích và yêu anh, tuy rằng hai người luôn bận rộn, không thể lúc nào cũng ở bên nhau được, nhưng trong lòng anh, trong ánh mắt anh đều là cô, lúc nào cũng lo lắng cho cô. Tuy rằng có đôi khi cô cũng có chút cảm xúc nhỏ, ví dụ như kiếm được tiền thì đều muốn mua cho anh một vài thứ tốt, nhưng ở phương diện này anh vốn không có nhu cầu, ngay cả bản thân anh cũng không có nhiều hứng thú và theo đuổi đối với những thứ kia.
Cô biết tính chất công việc của anh chính là như vậy, người khác cũng không thể chính trực hơn, đây là chuyện không có cách nào khác. Nhưng sau đó tuy rằng theo anh, bởi vì không thể thỏa mãn nên trong lòng vẫn hơi khó chịu.
Ngoài ra anh luôn muốn để cô hòa nhập vào thể chế của anh, những tài liệu học tập của anh, còn có tinh thần nói chuyện lãnh đạo gì đó. Mỗi lần nhất định dỗ dành để cô đọc cho anh nghe, còn phải bàn luận một lần với cô, chỉ điểm cho cô một lượt.
Lục Mạn Mạn tự do thoải mái quen rồi, mỗi lần đều phải căng da đầu.
Nói trắng ra quá trình trưởng thành của hai người bọn họ không giống nhau, nền tảng gia đình cũng khác nhau, theo đuổi cuộc sống không giống nhau và mục tiêu phấn đấu cũng khác biệt.
Nhưng loại trừ những cái này thì cuộc sống hôn nhân vẫn rất hạnh phúc.
Bởi vậy nên Lục Mạn Mạn không muốn vì những chỉ tiết nhỏ nhặt này mà có mâu thuẫn với anh, lãng phí thời gian cũng lãng phí tình cảm, bởi vậy đều đi theo anh.
Lúc này anh lấy quyền lợi của một người chồng yêu cầu biết chuyện, Lục Mạn Mạn yên lặng nhìn anh một lát, cũng không có gì phải giấu diếm.
Năm đó mẹ của Lục Mạn Mạn rất xinh đẹp, xung quanh có rất nhiều người theo đuổi và hâm mộ, ba cô là một trong số đó. Ba cô là người tuấn tú lịch sự cũng rất đẹp trai, nhưng mà hoàn cảnh gia đình lại không tốt như vậy.
Tuy nhiên người biết nói chuyện lại biết làm việc, rất tiến bộ chịu khó, rất nhanh đã giành được sự đồng ý của ông bà nội cô, thuận lợi cưới mẹ cô đi. Sau khi kết hôn, hai người yêu thương nhau rất hạnh phúc.
Mẹ cô được nuông chiều nên tính cách không được tốt lắm, nhưng tính của ba cô thì rất tốt, đối xử với mẹ cô cũng rất tốt, tốt đến mức nâng vợ chân thối cũng vui vẻ, tóm lại ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rớt, đau đến không chịu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận