[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 350: Định Mệnh (1)

Chương 350: Định Mệnh (1)Chương 350: Định Mệnh (1)
Hóa ra anh vẫn chưa hiểu được ý sâu xa của từ "đì", may mắn quá.
Lục Mạn Mạn thuận miệng nói: "Đây là do Thái Hiểu Hồng viết linh tinh vẽ linh tỉnh thôi, anh quan tâm làm gì."
Sau đó giả bộ tiến đến cầm đồ, lật văn kiện lên nhét nhét.
Cô vừa muốn đi rời đi, đã bị Chu Nghiêm Phong nắm lấy cổ tay kéo lại.
Chu Nghiêm Phong kể cho cô một chuyện từ thời xa xưa: "Trong sách đã từng ghi chép, vào cuối thời nhà Hán, có một cô gái tên là Giai, tuổi chỉ vừa tròn hai mươi tám, bởi vì cha mẹ đã mất từ khi cô ấy còn nhỏ, nên cô ấy được dì nuôi lớn, đến tuổi bà mối tìm đến cửa hỏi cưới, cô ấy lại chỉ thích một mình Lý lang, khi hai người muốn riêng tư gặp nhau thân mật, chỉ cần nghe được âm thanh người dì tới, cô gái sẽ lập tức nói dì đến, để Lý Sinh ẩn mình trốn đi, về sau hai người thành hôn muốn làm chuyện vợ chồng, nếu cô gái đang đến kỳ kinh nguyệt, cũng sẽ nói là dì đến, như vậy Lý Sinh liền hiểu là hiện tại không thể làm chuyện phòng the."
Chu Nghiêm Phong gắt gao nhìn cô.
Cho dù anh nghĩ mình đã che giấu rất tốt, Lục Mạn Mạn vẫn bắt được ánh sáng kích động, mừng rỡ và chờ mong chợt lóe lên trong mắt anh. Cô bị ánh mắt ấy nhìn chằm cham đến kinh hãi, cắn môi không nói gì.
Chu Nghiêm Phong trái lại không kiềm chế được, ôm lấy hai vai cô, nhỏ giọng hỏi: "Tháng này đì còn chưa tới sao?"
Lục Mạn Mạn không biết vì sao ông trời lại ban phát cho cô một người chồng hoàn hảo như thế.
Thà là một mỹ nhân ngu xuẩn yếu ớt sẽ hợp ý cô hơn...
Lục Mạn Mạn biết thật ra anh là một người rất truyền thống, tức là quan điểm của anh về hôn nhân ngay từ lúc bắt đầu là kiểu đàn ông lo việc bên ngoài, phụ nữa quản việc trong nhà, cũng không hề có ý định phát sinh quan hệ trước hôn nhân, thậm chí có thể nói rằng các quan điểm cơ bản đều mâu thuẫn hoàn toàn với cô.
Chỉ là vì thích một người như cô, nên không còn cách khác cho anh lựa chọn, ngoài việc cố gắng nhượng bộ hết lần này đến lần khác.
Nhưng việc sinh con thì lại khác.
Đây không chỉ là chuyện của hai người bọn họ, mà còn có thái độ của lão gia, lão phu nhân trong nhà, và những lời bàn ra tán vào của người ngoài.
Bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ vì vấn đề sinh con này mà nảy sinh bất đồng, rồi dẫn đến chia tay mỗi người một ngả.
Nhưng cô vẫn hy vọng ngày đó sẽ đến muộn một chút, muộn thêm một chút nữa thôi. Nhưng không gì có thể giấu được anh.
Cô thành thật thừa nhận nói: "không đến."
Bàn tay Chu Nghiêm Phong một lần nữa nắm chặt lấy hai vai cô, có vẻ lo lắng, giọng nói càng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Bác sĩ nói thế nào?"
Chu Nghiêm Phong trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: "Em ở yên đây đợi một chút."
Nói xong liền đi ra ngoài.
khi trở về, anh khoác lên người chiếc áo khoác quân đội, với lấy áo khoác của cô, mặc quần áo vào cho cô, cẩn thận cài từng nút một, thời tiết bên ngoài đã ấm áp hơn rất nhiều, nhưng vẫn quàng thêm cho cô khăn quàng cổ, lại đội thêm cái mũ.
Anh nói: "Đi, đến bệnh viện."
Giọng điệu của anh không còn nghi ngờ gì nữa.
Lục Mạn Mạn để mặc anh tùy ý dắt ra ngoài, đi xuống lầu, rồi ngồi vào trong xe.
Tiểu Từ đã lái chiếc xe Jeep đi rồi, nên hai người lên chiếc Citrošn, Chu Nghiêm Phong chưa từng động vào chiếc xe này, nên đã làm quen tay một chút rồi mới lái nó ra ngoài.
anh thắt dây an toàn cho cô trước khi lái xe ra ngoài, thấy sắc mặt cô bình tĩnh, lồng ngực anh lại không khỏi chua xót.
Cô đang có suy nghĩ gì, anh chỉ cần ngẫm lại liền biết được, đêm qua lúc nhìn thấy anh, cô cũng đã nói rất rõ ràng C6noi"Deu tại anh".
Lúc ấy, anh chỉ đơn giản cho rằng là do cô phải chịu tủi thân, tủi thân vì lúc cô ốm đau bệnh tật, anh không thể ở bên quan tâm và chăm sóc cô được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận