[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 489: Miệng Nói Một Đường Trong Lòng Nghĩ Một Nẻo (1)

Chương 489: Miệng Nói Một Đường Trong Lòng Nghĩ Một Nẻo (1)Chương 489: Miệng Nói Một Đường Trong Lòng Nghĩ Một Nẻo (1)
Lục Mạn Mạn có chút mê hoặc, hỏi anh: "Thật sao?”
Ánh mắt Chu Nghiêm Phong bình thản nhìn cô, trong cổ họng ừ một tiếng rất thấp.
Lục Mạn Mạn nhớ tới buổi sáng thái độ lúc anh hỏi cô cảm giác không bình thường, kết hợp với thái độ và biểu hiện lúc này của anh, cô chợt bừng tỉnh, anh đâu phải bảo cô khen ngợi anh, anh cảm thấy nói không chừng cô đã trải qua như vậy cùng người khác...
Thảo nào anh lại hỏi cô về cuộc sống ở bên Hồng Kông.
Thật sự anh không để ý sao?
Nếu anh thực sự không để ý thì sẽ không đánh người ta thành ra như vậy.
Lục Mạn Mạn còn nhớ rõ lúc trước lần đầu tiên cô nhìn thấy Bùi Vọng Tân đã liếc mắt một cái, lúc ấy anh ghen đến mức trở về nhất định muốn cô nói rõ ràng, lại làm cho cô đau lòng anh, sau này không được như vậy.
Khi đó anh có chuyện gì cũng nói với cô, chưa bao giờ giấu chuyện.
Bây giờ lại nói ra những lời rộng lượng như vậy.
Trong lòng Lục Mạn Mạn hụt hãng, nhưng vẫn thẳng thắn nói với trước với anh: "Có chuyện em muốn nói cho anh biết, tránh cho ngày nào đó không biết anh từ đâu biết được lại lầm em."
Lục Mạn Mạn nói với anh về chuyện đi nhầm phòng trên du thuyền.
"Chỉ là đi nhầm phòng, chưa từng xảy ra chuyện øì cả, một ngón tay cũng chưa từng chạm vào."
Lục Mạn Mạn nhấn mạnh, mặc dù như thế, nói xong lập tức phát hiện vẻ mặt Chu Nghiêm Phong không thể kiềm chế hơn nữa, hàm cắn chặt, lông mày nhãn nhịn.
Nhưng Lục Mạn Mạn đợi nửa ngày cũng không thấy anh nói một câu.
Nếu anh cũng không có nhiều phản ứng thì cô coi như anh không để ý, vậy cũng không có gì để nói nữa.
Lục Mạn Mạn buông hai cánh tay đang ôm trên cổ anh ra, định từ trên người anh xuống ngủ.
Nhưng mà ngay khi cô vừa mới bò dậy, một bàn tay lớn dùng sức siết chặt eo cô, ấn cô trở lại.
"Thật sự không động lòng sao?”
Chu Nghiêm Phong đột nhiên hỏi, cuối cùng trong giọng nói cũng lộ ra một ít cảm xúc.
Lục Mạn Mạn đã đoán được không phải là anh sẽ không để ý, cho nên anh đã giả vờ hào phóng như thế nào chứ?
Cô nghe xong lời kia lập tức cố ý xuyên tạc nói: "Thì ra anh muốn em động lòng với người khác sao?”
Chu Nghiêm Phong nhíu mày, hô hấp rõ ràng là khó xử, trong ánh trăng nhạt nhẽo chiếu xuống ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm cô, đuôi mắt đều đỏ lên.
Nhưng anh dừng một chút miệng vẫn cứng rắn nói: "Cho dù là tư tưởng có chút sai lầm nhỏ cũng không sao, xét hành động chứ không nói đến suy nghĩ."
Lục Mạn Mạn thật sự là đau đầu, quả thực muốn bị anh làm cho tức chết, trên mặt lại cười cười nói: "Được, đây là anh nói đấy. Sau này nếu một ngày như vậy, anh cũng đừng trách..."
Lời còn chưa dứt đã bị Chu Nghiêm Phong cắt đứt: "Không được!"
Lục Mạn Mạn cảm giác được cơ bắp trên người anh căng cứng, biểu cảm trên mặt khó coi không nói nhưng đôi mắt đen kịt đặc sệt nhìn chằm chằm cô giống như nghiên mực không tan ra, chính là vừa lo lắng vừa tức vừa sốt ruột muốn chết.
Cô vươn ngón tay chọc chọc vào lồng ngực cứng rắn của anh nói: "Anh đừng có lúc nói thế này lúc nói thế kia. Nói rõ ràng rốt cuộc là có được hay không?”
Chu Nghiêm Phong nhìn cô, yết hầu lăn lộn, lồng ngực phập phồng, ánh mắt bỗng dưng chua xót.
Rốt cục miệng không cứng nổi nữa. Anh chậm rãi ôm cô lên, vùi mặt vào cổ cô, giọng nói khàn khàn nặng nề nói: "Không được, trước kia không cho phép, bây giờ không cho phép, sau này cũng không cho phép."
Lục Mạn Mạn thật sự hết cách với anh, ngón tay xoa xoa trên đầu anh, hỏi anh vì sao lúc trước nhất định phải nói dối chứ, không phải vẫn luôn miệng nói muốn cô yêu anh nhiều hơn, lúc này lại giả vờ rộng lượng gì chứ?
Chu Nghiêm Phong lại vùi vào cổ cô, giọng nói càng thêm nặng nề: "Không ngờ em lại cảm thấy tôi tính toán chỉ li như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận