[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chuong 239: Lam Vien Tu Nhan (2)

Chuong 239: Lam Vien Tu Nhan (2)Chuong 239: Lam Vien Tu Nhan (2)
Lục Mạn Mạn cũng không biết người đến ga đón họ là ai, rồi vẫn lên một chiếc xe ô tô màu đen hãng Nissan
Chiếc xe rất nhanh đã đi vào làn đường.
Lục Mạn Mạn không quan tâm đang đi đâu, chỉ thích thú nằm bò lên cửa sổ nhìn ngắm thủ đô.
Nói thực tế thì thủ đô bây giờ không thể so được với các toà nhà của thế hệ sau, xe sang có thể thấy ở khắp mọi nơi, cho thấy một thủ đô phồn thịnh, nhưng cái cô thích vẫn là được ngắm nhìn bầu trời trong xanh, mặt đất bao la, cực thích hợp để làm lên nghiệp lớn!
Sau đó xe đi dần từ nội thành vào ngoại thành, Lục Mạn Mạn có thể nhìn thấy các dãy núi nối liền nhau ở đằng xa.
Trong lúc Lục Mạn Mạn còn đang nghĩ có phải Chu Nghiêm Phong định bán cô vào trong núi làm vợ người ta không, trước mắt hiện bức tường đỏ lợp lớp ngói màu xanh, tòa nhà này hệt như khu vườn tư nhân vậy.
Xe đến trước cổng rồi nhưng chưa dừng lại mà đi vòng qua bức tường bên ngoài đi vào một cái cổng, sau đó re trái rồi rẽ phải, dừng xe trong khoảng sân có một cây cầu nhỏ và con suối chảy róc rách.
Tiểu Từ và trợ lý Hàn đi xuống xách hành lý, bên kia có hai người tiến đến trò chuyện nhiệt tình với Chu Nghiêm phong, lúc Lục Mạn Mạn đi qua thì Chu Nghiêm Phong đã đuổi họ đi rồi.
Anh quay lại giữ lấy tay cô: "Trước tiên để bọn họ chuẩn bị bữa sáng cho em đã."
Đang định đưa cô về phòng, thì nghe thấy tiếng cười của một người con gái ở bên kia bức tường, một quả cầu lông trắng từ đâu đó bay qua, rơi ngay xuống chân Chu Nghiêm Phong.
Chu Nghiêm Phong dừng lại cúi xuống nhặt quả cầu lông lên, định vứt lại qua bên đó, thì có một người ở bên kia bức tường chạy vòng qua, cười sảng khoái nói: "Đừng vứt, ném qua đây cho tôi đi."
Lục Mạn Mạn theo bản năng quay đầu lại nhìn, đôi mắt sáng lên, đó là một nữ đồng chí, dáng dấp bảnh bao, vẻ ngoài trông tuấn tú như con trai, để kiểu tóc của nam giới, nếu cô ấy mặc bộ quân phục thì trông sẽ rất giống một nữ giáo quan.
Có điều chạy lên được vài bước rồi đột nhiên dừng lại, vẻ mặt tươi cười bỗng nhiên cứng đơ trong giây lát.
Lục Mạn Mạn quay đầu nhìn Chu Nghiêm Phong, Chu Nghiêm Phong cau mày lại theo phản xạ có điều kiện, sau đó quả quyết đáp quả cầu lông sang bên kia tường.
Anh dẫn cô đi vào trong nhà.
Trong nhà được trang trí theo phong cách cổ kính, bên ngoài là khu tiếp đón khách, bên trong là phòng ngủ, ngủ trên một chiếc giường lò lớn đang được đốt trông rất ấm áp, không biết Chu Nghiêm Phong có dặn dò trước không, trên giường lò được trải một lớp đệm lò xo mỏng.
Tiểu từ và trợ lý Hàn thay lại khăn trải giường và chăn bông, hành lý được để gọn gàng ở bên cạnh.
Lục Mạn Mạn nhìn xung quanh một lượt cảm thấy mọi thứ đều ổn, đang định mở cửa sổ được chạm khắc hoa văn bên cạnh giường lò ra, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Chu Nghiêm Phong ôm lấy eo cô từ đằng sau, mặt vùi vào cổ, cô trầm giọng hỏi: "Muốn ăn cơm trước hay tắm trước."
Miệng hỏi nhưng tay lại không kiêng dè gì sờ vào trong áo cô, tay còn lại cũng không rảnh rỗi mà cởi thắt lưng của cô.
Bên trong Lục Mạn Mạn mặc áo hai dây dệt kim, áo khoác ngoài bị kéo xuống lộ ra bờ vai trắng nõn mảnh khảnh.
Chu Nghiêm Phong đã chịu đựng cả dọc đường, trái tìm khao khát cô đến đạt đến đỉnh điểm, nhìn đôi vai trắng nõn khiến anh càng chịu không nổi, Lục Mạn Mạn mặc dù không có không thể nhẫn nại chịu đựng nổi giống như anh cũng đã bị anh làm cho ý loạn tình mê, cô có thể không ăn cơm nhưng bắt buộc phải đi tắm, dù sao thì cô cũng đã ở trên tàu hoả cả một đêm. Chu Nghiêm Phong lập tức ôm cô đi vào trong phòng tắm.
Đến khi hai người ra khỏi phòng tắm thì đã quấn quýt không thể tách rời, Lục Mạn Mạn chú ý đến một vấn đề vô cùng quan trọng: "Trong sân viện này còn có người khác không, kêu to như vậy có bị người khác nghe thấy không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận