[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 470: Lời Đồn (2)

Chương 470: Lời Đồn (2)Chương 470: Lời Đồn (2)
Sau đó bà mới hơi cau mày nói: "Chính mắt tôi thấy, về thật. Tâm khoảng sáu giờ, cục trưởng Chu mang theo hai chiếc rương da màu đỏ rất đẹp, cậu ấy đi phía sau, một người phụ nữ đi phía trước, vừa nhác thấy người tôi đã nhanh chóng chạy tới, cục trưởng Chu còn trò chuyện với với tôi vài câu, bảo là vợ cậu ấy về rồi nên không thể nói thêm với tôi được, còn phải về nhà thu xếp đồ đạc đón vợ nữa!"
Sắc mặt vợ tư lệnh trở nên khó coi.
Đang muốn hỏi bà Vương cặn kẽ hơn thì các cô gái nhà khác lần lượt kéo đến, vây quanh bà Vương, tôi một câu cô một câu mà hỏi dồn: "Cục trưởng Chu không nói vợ anh ấy ở bao lâu à, chuyến này về còn đi nữa không?”
"Thái độ của cục trưởng Chu thế nào, vợ về anh ấy có vui không, vui nhường nào, hay là vẫn như thường lệ?"
"Vợ anh ấy rốt cuộc trông thế nào?"
"Đúng vậy, rốt cuộc trông thế nào, cao thấp gầy mập, đẹp không, hay là không khác gì với người thường?"...
Bà Vương cực thích khoảnh khắc trở thành tâm điểm này, nhanh chóng vứt bỏ vợ tư lệnh. Vợ tư lệnh thực ra chẳng là gì, tư lệnh to thì to thật, nhưng cả quân khu có bao nhiêu tư lệnh, nếu xét to nhất thì là tư lệnh viên, nhà tư lệnh viên không có cô gái nào tới, nhưng mẹ của Tân Tuyết Hoa có quan hệ thân thích với tư lệnh viên tới.
Mẹ Tần Tuyết Hoa đến và được bà Vương tiếp đón ngồi cạnh vợ tư lệnh, bà Tần ngược lại không ngại vị trí ngồi, nhưng vừa mới ngồi xuống, vợ tư lệnh đã dịch sang một bên, sắc mặt cũng không đến nỗi khó coi.
Hôm nay bà Tần chỉ đến xem kịch vui, bà ngồi xuống cắn một miếng hạt dưa, bảo bà Vương kể mau.
Giữa đám đông, bà Vương thừa nước đục thả câu: "Cục trưởng Chu người ta còn không buồn nói chuyện với tôi, gấp gáp về nhà dàn xếp cho vợ, các cô nói cậu ấy có vui không?"
Bà Vương chắc như đỉnh đóng cột: "Nào có đàn ông không muốn vợ, đêm đó ngủ chung một chỗ, ôm vào lòng cơ thể thơm tho mềm mại, chim mỏi về tổ, sợ là vui đến độ không biết đông tây nam bắc ở đâu!"
Bà Vương này nói chuyện phiếm, từ trước đến nay mặn chay không kị, bà cười ranh mãnh như vậy, những người phụ nữ khác ối chào một tiếng, mặt đỏ lên, không dám nhìn thẳng!
Cũng có người nhịn không được cười rộ lên, trong đó bà Tần cười vui nhất, cầm một nắm hạt dưa cười run người.
Người khác lại thúc giục: "Cái gì mà thơm tho mềm mại, nói vậy tức vợ anh ấy cũng khá dễ nhìn nhí"
Bà Vương cường điệu: "Xem cô nói kìa, gì mà khá dễ nhìn, cô còn non quá, phải gọi là thất tiên nữ hạ phàm!"
Bà vừa khua tay múa chân vừa miêu tả: "Bóng lưng kia thế này, tóc rất dài, vai không rộng không hẹp, eo nhỏ hơn chừng này rồi lại hơi cong ra, mông phổng phao mượt mà, xỏ một đôi giày màu trắng sạch sẽ, hai cái chân thẳng tắp dài nhỏ, đi đường phải nói là thướt tha mềm mại như cành liễu trong gió..."
Những người khác trừng mắt, tưởng tượng theo điệu bộ và miêu tả của bà Vương.
Bà Tần cười nói: "Da cũng trắng lắm phải không?"
Bà Vương nói: "Chứ còn gì nữa, gần như so được với màu sữa đó, khuôn mặt nõn nà non nớt xinh đẹp, còn đẹp hơn với mấy ca sĩ nghệ sĩ trên tạp chí ở Hồng Kông mà các cô từng thấy, đẹp cực..."
"Ban đầu tôi nghĩ đã là nữ đồng chí mở xí nghiệp thì thế nào cũng là một nữ cường nhân, rồi sao nào, cô kia toàn thân da mềm thịt mềm, đến một sợi tóc tơ cũng mỏng manh yếu ớt. Chắc chắn các cô chưa từng gặp qua một người phụ nữ như vậy, nếu các cô tận mắt nhìn một lần, tự bản thân các cô sẽ thấy xấu hổ vô cùng, cảm giác mình thô ráp, chẳng giống phụ nữ gì cả..."
Bà Vương nói đến độ thần kỳ như vậy, những người khác ít nhiều vẫn hơi không tin, nhưng mặt bà Tần vô cùng nghiêm túc, thay bà ấy nói: "Tuyết Hoa nhà tôi tranh thủ về một chuyến, cũng nói như vậy, bà Chu kia vừa trẻ vừa xinh đẹp yêu kiều, cục trưởng Chu e là thương không kịp nữa kìa..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận