[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 247: Tức Giận (1)

Chương 247: Tức Giận (1)Chương 247: Tức Giận (1)
Khi bước vào, cô ấy nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp, mặt hồ day sương mù, người phụ nữ đó ngâm gần hết thân mình trong nước, để lộ bờ vai và tấm lưng trắng như tuyết, bên cạnh có những chiếc khăn được gấp gọn lại, cô nằm trên chiếc gối mem mại như xương, với đôi môi đỏ mọng hé mở, mái tóc vừa dài vừa dày hất gọn một phía, hai cánh tay mềm mại nhẹ nhàng tựa sang một bên hồ ngâm.
Tim của Bùi Cẩm vô cớ đập nhanh.
Triệu Nhạn nói cô thực sự xứng danh với tên gọi tiểu yêu tỉnh.
Bùi Cẩm kìm nén nhịp tim, đứng đó với vẻ uy nghiêm, mạnh mẽ nói: "Tôi sống trong sân này, cũng muốn ngâm mình trong suối nước nóng ở đây"
Lục Mạn Mạn nghe thấy âm thanh từ từ ngẩng đầu lên, sau khi nhìn qua miễn cưỡng nói: "Nếu trên người em không có bệnh truyền nhiễm gì thì tới đây đi."
Bùi Cẩm ngay lập tức bị chọc giận bởi một câu nói của cô, nhưng khi thấy cô yên ả nằm ngửa ra, tiếp tục không coi ai ra gì ngâm mình trong nước nóng, như thể không hề biết mình đã chọc người khác tức đến nội thương, so đo với cô không được, mà không so đo với cô cũng không được, cô ấy đứng một chỗ hồi lâu mới xuống nước. Nhưng cuối cùng trong lòng vẫn thấy không hài lòng, một lát sau cô ấy giả vờ lơ đãng nói "Không biết Chu Nghiêm Phong có nói qua với chị về em không nhỉ?"
Bùi Cẩm biết đây là một câu nói có lực sát thương rất cao, cho dù ai nghe xong lời này cũng sẽ không thể ngồi yên, nhưng chờ một hồi lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì, cô ấy đưa mắt nhìn lại, thấy người phụ nữ bị hơi nước bao phủ, hai bên má đỏ bừng vì nóng, mắt nhắm chặt lại, nằm ở đó giống như đang ngủ say lại giống như không hề ngủ, tản mạn lười biếng.
Bùi Cẩm không nhịn được nữa, nói "Chị không cần vờ như không nghe thấy đâu, cũng không cần phải giả bộ là hoàn toàn không biết gì cả, em yêu anh ấy, vì anh ấy mà nhảy lầu đến mức xém chút nữa mất mạng, những chuyện đó đều là sự thật đã xảy ra, em cá chắc anh ấy không nói với chị chuyện này, nhưng em không tin chị chưa từng nghe người khác nói qua..."
Ngón tay Lục Mạn Mạn hơi giật giật.
Đúng lúc đó Bùi Cẩm ngừng nói, cô ấy thấy có vẻ như cuối cùng cô cũng bị kích động , chậm rãi ngồi xuống, nhìn qua.
Lúc này Bùi Cẩm lại tỏ ra hào phóng nói: "Chị đừng hiểu lầm, em không có ý gì khác, em nói ra những lời này cũng chỉ là muốn để chị biết, cho dù lúc trước em yêu anh ấy oanh liệt cỡ nào, thì đây đều là quá khứ rồi, chị không cần phải để trong lòng đâu."
Lục Mạn Mạn đột nhiên bơi tới, cô bơi đến trước mặt cô ấy.
Bùi Cẩm lập tức đề cao cảnh giác, đề phòng cô bất ngờ đưa tay ra đánh người.
Lục Mạn Mạn chỉ đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới, sau đó nhẹ nhàng nói: "Thiên kim của thủ trưởng đại quân khu nhìn thì có vẻ hiên ngang, hóa ra chỉ là một tiểu cô nương hay ăn dấm như này thôi sao..."
Bùi Cẩm lập tức xấu hổ.
Lục Mạn Mạn nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục nói: "Yêu anh ấy đến mức oanh liệt cỡ nào, lời như này mà em cũng nói ra được sao, em nói như vậy mà còn có cảm giác rất tự hào, rất hả hê, thoải mái à?"
"Nghiêm Phong nhà chị, lúc trước dù chỉ có một mình vào giữa đêm mà đã cứu hai mẹ con em khỏi tay một tên ác nhân cực kỳ độc ác, nếu anh ấy có thể đoán được rằng việc mình liều nửa cái mạng, thấy việc nghĩa bèn hăng hái làm để được đền đáp lại bằng việc bị một số người theo dõi, lừa anh ấy vào văn phòng và tự dưng khiêu khích anh ấy vô cớ, nhảy lầu vì tình yêu khiến cho anh ấy suýt chút nữa mắc chứng tự kỷ, em nói xem liệu anh ấy có thấy hối hận vì sự cao thượng trước kia của mình không?”
Miệng Bùi Cẩm run lên.
Lục Mạn Mạn cười lạnh, nói " Sao em có thể còn mặt mũi mà ở đối diện nghe chuyện giường chiếu của 2 người chị, còn có mặt mũi âm dương quái khí ở đây, còn dám chạy đến trước mặt chị nói như vậy, em định diễu võ giương oai với ai đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận