[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 289: Quyền Nuôi Dưỡng (1)

Chương 289: Quyền Nuôi Dưỡng (1)Chương 289: Quyền Nuôi Dưỡng (1)
Trước khi Lục Mạn Mạn đi đã định sẵn thời gian khởi công, bảo Lục Mạn Hương và Thái Châu đến lúc đó gọi vài người tới trước hai ngày, quét dọn những gì cần quét dọn ở hai bên, những gì cần chuẩn bị đều phải chuẩn bị sẵn sàng.
Lại nói tiếp không ít chuyện vụn vặt linh tinh.
Mỗi người năm sau gặp mặt nói đùa vài câu, đều là khua chiêng gõ trống khẩn trương làm việc.
Kết quả là sau khi hai đứa nhóc phá hoại đó đến thì đều trở nên lộn xộn.
Toàn bộ khu thẩm mỹ bị phá hoại không còn hình dáng ban đầu.
Lục Mạn Mạn đi vào liền thấy một đống hỗn độn, miễn cưỡng bình tĩnh tỉnh táo, rồi mới ôn hòa lặng lễ đi về phía phòng tạp vật.
Không hề để ý đến âm thanh nói chuyện bên trong cô nhẹ nhàng gõ cửa.
Lục Mạn Hương sợ hai đứa nhỏ lại chạy ra ngoài, chỉ dám kéo cửa ra chỉ lộ một cái khe nhỏ, thấy em gái đã trở lại, lập tức trở nên ủy khuất cảm xúc rất phức tạp: "Mạn Mạn!"
Lục Mạn Mạn nhìn vào phía bên trong, hai đứa nhỏ liền chạy vội ra cửa, ầm 1 đòi Lục Mạn Hương muốn ra bên ngoài chơi.
Lục Mạn Mạn cúi người vui vẻ nói: "Đây không phải cháu trai thân thiết của dì sao, sao đột nhiên lại tới đây."
Cô lại hỏi tiếp: "Đã ăn cơm chưa?"
Hai đứa trẻ vừa nghe đến ăn liền tranh nhau chen chúc nói: "Chưa ăn!”
Sau đó một đứa thì ôm vào chân của Lục Mạn Hương náo loạn đòi muốn ăn cơm.
Lục Mạn Mạn tùy tiện gọi một người đến, móc ra mấy đồng tiền rồi nói: "Đi mua cho hai đứa cháu trai của tôi ít thịt kho tàu đi, nhớ kỹ là phải hai phần nha."
Hai đứa trẻ lập tức nhớ ra đây là ai, đây chính là người dì nhỏ có nhiều tiền của bọn chúng đây.
Nhanh lập tức liền kêu lên: "Di nhỏ, dì nhỏ!"
Lục Mạn Mạn cười, bảo Lục Mạn Hương mở cửa, vươn hai tay ra: "Đi, cùng di nhỏ đi ăn thịt kho tàu nào, hôm nay dì mời khách, các con muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu."
Hai đứa trẻ một đứa nắm lấy một bàn tay của cô, ở bên cạnh cô nhảy nhót tưng bừng.
Lục Mạn Mạn cũng không tức giận, mỗi một tay nắm một đứa đi vào trong viện đến chỗ bàn đá.
Sau đó từng bước từng bước đến ngồi trên băng ghế đá.
Cô nói: "Ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, thịt kho tàu sẽ lập tức được mua về ngay đây."
Đôi mắt đảo qua đảo lại nhìn khắp nơi, cái mông uốn qua uốn lại, còn muốn chạy xuống.
Ánh mắt của cô trừng lên một cái: "Ai mà xuống dưới thì cũng đừng ăn nữa."
Đứa trẻ kia liền lập tức nói: "Dì nhỏ, cháu lạnh, tảng đá kia làm ghế để ngồi làm cái mông vừa đặt lên ngồi thật khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo!"
Lục Mạn Mạn giật giật bộ đồ được được mặc trên người nó: "Quần áo cháu mặc ít quá."
Một đứa khác nói tiếp: "Cha cháu không có tiền cho chúng cháu mua quần áo!"
Lục Mạn Mạn cười nói: "Dì nhỏ cho tiên mua."
Hai đứa trẻ lập tức đều sáng mắt lên: "Dì nhỏ ơi có phải là dì vô cùng có tiền đúng không!"
"Đúng vậy, có siêu nhiều tiền."
Lục Mạn Mạn lật túi tiền ra cho bọn chúng nhìn.
Vào lúc cả hai bọn chúng liền tranh nhau muốn chạy sang cướp túi tiền đi, cô cầm lấy nhánh cây ở bên cạnh đánh vào mu bàn tay hung hăng của bọn chúng.
"Sao lại không lễ phép với dì nhỏ đến như vậy chứ."
Hai đứa trẻ ôm tay đau đến mức kêu gọi linh tỉnh, nhưng sợ Lục Mạn Mạn tức giận, nên vội vàng nói: "Không dám, chúng cháu không dám!"
Lục Mạn Mạn lúc này mới cười: "Hai người các ngươi ngồi xong, dì nhỏ còn có lời hỏi các ngươi đâu."
"Ai trả lời tốt nhất thì dì nhỏ sẽ thưởng cho người đó."
Hai đứa trẻ lập tức ngồi ngay ngắn có quy củ.
Lục Mạn Mạn nhìn ra xa rồi tránh Từ Hòa Bình đang ở sau lưng Lục Mạn Hương một chút, rồi hỏi: "Là ai đưa các cháu tới đây vậy?"
Hai đứa trẻ chỉ vào Từ Hòa Bình: "Là chú kia, chú kial"
"Thế cha với bà nội của các cháu ở đâu, có biết không?”
"Không biết!"
"Chú kia lén lút đưa bọn cháu tới đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận