[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 370: Quyền Của Người Chồng 6 ~

Chương 370: Quyền Của Người Chồng 6 ~Chương 370: Quyền Của Người Chồng 6 ~
Chu Nghiêm Phong nói tới đây bông nhiên hơi dùng sức nắm chặt tay Lục Mạn Mạn, quay đầu hỏi cô: "Nếu anh giống như anh trai anh phải đi làm nhiệm vụ, sống chết chưa biết thì em sẽ làm thế nào?”
Anh muốn nói cô có thể chờ đến khi chuyển tiếp hay không.
Lục Mạn Mạn cực kỳ ghét loại câu hỏi này, nói cái gì mà có chờ với không đợi chẳng phải là giả sao. Ai biết khi xảy ra chuyện này sẽ ở trong tình huống gì và gặp phải tâm trạng thế nào. Nói trắng ra Ở các giai đoạn khác nhau một người dưới tâm trạng và hoàn cảnh khác nhau thì lựa chọn đưa ra cũng sẽ không giống nhau.
Cô biết anh không có ý gì khác, có lẽ chỉ là đột nhiên tâm huyết dâng trào thuận miệng hỏi, nhưng cô không muốn trả lời câu hỏi loại này
Trái lại cô hỏi anh: "Anh muốn em làm gì?"
Chu Nghiêm Phong im lặng.
Đi đến trước cửa nhà, anh nói với cô: "Muốn em chờ đợi, nhưng cũng không muốn."
Anh giơ tay gãi gãi mũi cô cười khẽ nói: "Sợ em chờ đến khổ sở, còn không bằng dứt khoát buông xuống, sống thật tốt cuộc sống của mình." Lục Mạn Mạn thật sự cảm ơn anh.
Cũng sinh ra tò mò: "Vậy còn anh thì sao, ngược lại anh có chờ hay không?"
Chu Nghiêm Phong nói: "Chờ."
"Anh lúc nào cũng chờ em."
Cả đời này anh đều đã nhận định cô, không có tin chắc chắn thì sẽ không dừng lại.
Lục Mạn Mạn nghe xong lập tức nở nụ cười, nói cho anh biết, nếu anh đã có tình có nghĩa như vậy thì cô cũng không phải loại người phụ lòng, cô cũng sẽ sẵn sàng chờ anh là được. Nhưng nhiều nhất cũng chỉ có hai năm, lâu dần cũng không nên trách cô đào ba thước đất để tìm ra anh, mắng anh 8000 lần đến mức máu chó đầm đìa, sau đó lại vứt bỏ anh dil
Ngón tay Chu Nghiêm Phong vuốt ve bàn tay nhỏ bé mềm mại mềm mại của cô, trong mắt đều là ý cười.
Hai người nắm tay nhau đi vào nhà.
Chu Thụy Phong ôm Chỉ Chỉ trong lòng, quay đầu nhìn qua tay hai người, cười một tiếng nói với Chu Nghiêm Phong: "Đã lâu không gặp."
Chu Nghiêm Phong đi qua vỗ vỗ lưng anh cả nói: "Trở về là tốt rồi."
Bà Chu vẫn rưng rưng nước mắt, ông Chu thì mím cái miệng đã hơi móm vì tuổi già, cũng không ngừng gật đầu. Chu Nghiêm Phong bảo cha mẹ tới ngồi cùng đại ca còn anh và Lục Mạn Mạn vào phòng bếp giúp dì Điền một tay.
Con gà vừa rồi mới nhổ một nửa lông của Chu Binh còn đang ném vào trong nước nóng, Chu Nghiêm Phong xắn tay áo xách con gà lên tiếp tục làm.
Lục Mạn Mạn theo bản năng ngồi xổm xuống, xắn tay áo giúp anh nhổ lông gà.
Chu Nghiêm Phong buột miệng nói ra kêu một tiếng ngoan, bảo cô đừng đụng vào những việc này.
Dì Điền chặt xong sườn dê, đang đi đến đây muốn lấy một cái chậu trong tủ bát để đựng sườn đê, vừa mới khom lưng đã nghe thấy tiếng anh nói ngoan, lập tức xấu hổ làm cho khuôn mặt già đỏ lên, động tác dừng lại, bởi vì quá mức xấu hổ, theo bản năng lập tức dậm chân ba ba ba vài tiếng.
Dậm chân xong mới phản ứng được đây là ai, còn chưa kịp tìm lý do, Chu Nghiêm Phong nghiêng đầu lại xa xôi nói: "Dì Điền, ít nhiều dì cũng có chút không lễ phép chứ?"
Dì Điền: "Đúng đúng đúng!"
Sau đó nhanh chóng lấy chậu ra rồi rời xa thủ trưởng không nói lý lễ nhà bọn hol
Lục Mạn Mạn suýt cười, ai vô lễ trong lòng hắn không rõ ràng sao? Không biết xấu hổ lại còn đánh ngược lại.
Dì Điền đã lớn tuổi, đều bị anh làm xấu hổ thành dáng vẻ gì rôi.
Cô nhặt củ hành bên cạnh đánh cho anh một roi để ngăn anh nói lung tung.
Sau đó đi qua giúp dì Điền.
Bà Chu ngồi ở bên ngoài cùng với cậu con trai lớn đã lâu không gặp, trong lúc vô tình vừa nhìn đồng hồ trên tường đã hơn mười một giờ, lúc này mới vô cùng lo lắng chạy vào phòng bếp.
Trong phòng bếp dì Điền đã bắt đầu nấu ăn, Chu Nghiêm Phong đang dạy Lục Mạn Mạn làm sủi cảo. Tuy rằng anh làm sủi cảo không thuần thục lắm nhưng gói như thế nào thì vẫn biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận