[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 218: Độc Nhất Vô Nhị (2) Cho nên mới nói đúng là tình hữu độc chung. Không tiếc ném ngàn vàng.

Chương 218: Độc Nhất Vô Nhị (2) Cho nên mới nói đúng là tình hữu độc chung. Không tiếc ném ngàn vàng.Chương 218: Độc Nhất Vô Nhị (2) Cho nên mới nói đúng là tình hữu độc chung. Không tiếc ném ngàn vàng.
Thái Châu chua xót: "Được rồi, tôi hiểu rồi."
Tiếng còi xe vang lên bên ngoài cửa sổ.
Lục Mạn Mạn nhanh chóng thu dọn đồ đạc xuống lầu, Thái Châu không thể không làm tên sai vặt lần nữa, anh ấy giúp cô xách đủ loại túi lớn túi nhỏ lên xe, sau đó mới nói lời tạm biệt.
Từ khi lấy được bằng lái thì thỉnh thoảng Lục Mạn Mạn cũng nên đụng đến vô lăng.
Cô ngồi lên ghế lái.
Chu Nghiêm Phong sợ mùa đông khiến cô lạnh tay nên đã nhờ người mua một đôi găng tay nhung xinh đẹp từ Hương Đảo, anh thấy hôm nay cô muốn lái xe nên bèn nắm tay cô đeo găng tay cho cô trước.
Ghế sau bị túi giấy nhồi nhét đầy ắp, anh hỏi: "Đem nhiều đồ về nhà như vậy sao?"
Động tác của anh rất ti mỉ, sau khi kéo găng tay đến cổ tay của cô thì cẩn thận chỉnh từng chút một, đảm bảo găng tay vừa với tay cô.
Vừa đeo xong Lục Mạn Mạn đã vươn tay sờ sống mũi cao như cầu trượt của anh, thờ ơ nói: "Chẳng phải năm mới sắp đến rồi sao, chỉ là tặng cho người nhà anh một chút lòng thành nho nhỏ." Chu Nghiêm Phong có chút bất ngờ, đưa mắt nhìn cô.
Lục Mạn Mạn: "Dù sao chỗ của em còn có rất nhiều quần áo, em cũng không quan tâm lắm..."
Lời còn chưa dứt, đôi môi ấm áp của anh đã tiến lại gần đặt trên môi cô một nụ hôn, trong mắt tràn đầy sự hạnh phúc: "Làm khó em phải nghĩ đến mọi người rồi, anh thay mặt mọi người cảm ơn em trước."
Bàn tay thon dài nâng mặt cô hôn vài cái, ý cười trong mắt càng thêm nồng nàn, không che dấu được sự vui vẻ.
Chỉ mới chừng này thôi vậy mà, phải biết rằng cô đã hao tâm tổn sức chuẩn bị quà năm mới cho anh, nếu cao hứng quá thì có phải là hỏng rồi đúng không?
Lục Mạn Mạn ghét bỏ dáng vẻ không có tiền đồ của anh, đẩy người ra, hai tay cầm vô lăng khởi động xe, khóe môi lại nhịn không được mà cong lên.
Hôm nay Chu Bỉnh và em gái được nghỉ đông, lúc trời nhá nhem tối bà cụ và đì Điền cùng nhau đi vào phòng bếp nấu cơm, Chu Bỉnh thấy vậy bèn chạy tới giúp đỡ, ông Chu ở phòng khách vừa chăm cháu gái nhỏ đang xem hoạt hình vừa chơi cùng cháu gái.
Vành tai của Chu Chi Chi vừa nghe thấy tiếng xe hơi bên ngoài, hoạt hình cũng không nhìn, ông nội cũng không cần, xoay người từ trên ghế sô pha trượt xuống
Chu Chi Chi chạy ra ngoài.
"Thím, thím cháu về rồi nè!"
Cô bé vỗ tay và hét lên.
Ông Chu đuổi theo đằng sau bắt cháu gái nhỏ trở về: "Cháu nội ngoan, đừng có chạy ra ngoài, kẻo bị cảm lạnh nữa!"
Chu Chi Chi không nghe, đứng nhón chân vươn bàn tay nhỏ bé chạm vào tay nắm cửa.
Ông Chu có khuyên kiểu gì cũng không được, kỳ lạ là đã hơn nửa ngày trời mà con trai với con dâu sao còn chưa vào cửa, ông ấy định đi ra ngoài xem một chút, Chi Chi náo loạn không chịu thôi, đành phải mặc áo khoác và giày dép cho cô bé trước, sau đó mới mở cửa.
Lục Mạn Mạn ở bên ngoài vừa đúng lúc muốn mở cửa.
Chu Chi Chi nhìn thấy cô bèn nhào tới: "Thím, thím ơi!"
Nóng lòng đến mức không thể chờ để nói với thím rằng hôm nay cô bé đã bắt đầu ngày nghỉ, mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh thím.
Chu Nghiêm Phong xách đủ loại túi giấy lớn nhỏ đi theo phía sau, Lục Mạn Mạn xoa đầu cô bé, nhường đường trước, để cho cô bé xem chú của mình đang cầm cái gì.
Ông Chu cũng tò mò sao lại xách nhiều đồ về như vậy.
Bà cụ và Chu Bỉnh cũng ra theo.
Chu Nghiêm Phong nói: "Đều là quần áo do Mạn Mạn đích thân chọn cho mọi người."
Lục Mạn Mạn ngồi trên sô pha lấy ra từng cái một, quà của ông Chu là một chiếc áo khoác bông vừa ấm áp lại vừa phẳng phiu, bà cụ là áo len lông dê sam bên Thân Thành, còn có một chiếc áo trượt tuyết màu đen nhờ người mang tới, tặng cho Chu Bỉnh là một bộ quần áo thể thao đang rất thịnh hành, Chi Chi là chiếc váy xinh đẹp và đôi giày da nhỏ, cộng thêm một cái mũ dệt kim thủ công.
Mọi người đều vui mừng khôn xiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận