[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 262: Nhớ Anh (1)

Chương 262: Nhớ Anh (1)Chương 262: Nhớ Anh (1)
Sau khi đi ra nhét người vào trong chăn, cả người Lục Mạn Mạn mềm nhũữn không nhấc nổi, miệng khô lưỡi khô muốn uống nước.
Chu Nghiêm Phong rót nước cho cô, thuận tiện bôi thuốc cho cô, thuốc mỡ lúc trước lấy từ Tiểu Thang Sơn nhét vào trong túi xách của cô. Nói với cô một tiếng, mở túi xách ra tìm thuốc mỡ, lập tức thấy trong túi xách nhét hai cái hộp nhỏ.
Anh biết một hộp, cô mua chiếc Omega có Die Fei Octagon làm quà cho em gái, nhưng anh không biết cô mua chiếc còn lại khi nào.
Lục Mạn Mạn liếc thấy động tác của anh, bảo anh lấy tới.
Trừng mắt liếc anh một cái: "Bị anh phát hiện rồi."
Chiếc hộp mở ra, rõ ràng là một chiếc đồng hồ Rolex vàng.
Thì ra cô nói đi toilet, thật ra trở về lén mua một trong hai chiếc đồng hồ vàng còn sót lại của cả kinh thành làm quà cho anh.
Chu Nghiêm Phong nhẹ giọng nói: "Quá quý giá, đeo ảnh hưởng không tốt."
Lục Mạn Mạn tháo chiếc đồng hồ cũ trên cổ tay anh xuống, đeo chiếc đồng hồ vàng lên cho anh.
Cô nói: "Đeo trong nhà, đeo cho em xem." That dây đồng hồ lại, chống cánh tay nâng căm thưởng thức.
Chu Nghiêm Phong lên giường đẩy ngã cô: "Quà của em luôn quý giá như vậy, anh phải trả thế nào?”
Lục Mạn Mạn cười: "Anh nói xem."
Anh cắn lỗ tai cô: "Trả bằng thịt đi."
Sau đó liền bắt đầu động thủ.
Chu Nghiêm Phong biết rõ, đến Bắc Kinh nhất định phải dẫn bạn gái đi xem kéo quốc kỳ. Đã nói ngày hôm sau, ngày hôm sau khi đến giờ anh hôn nhẹ gò má bạn gái, muốn cô tỉnh lại.
Lục Mạn Mạn vốn cũng đáp ứng muốn đi, nửa mở mắt liếc mắt nhìn bên ngoài trời đen như mực, rúc ở trong chăn nói cái gì cũng không chịu dậy. Hơn nữa tối hôm qua trong phòng tắm một lần, nói xong liền thêm một lần kia, kết quả đi ra lấy cớ bồi thường thịt lại tới hai lần, cô chính là nhớ tới cũng dậy không nổi.
Nếu không dậy được thì không đi nữa.
Chu Nghiêm Phong cũng sợ cô ở ngoài sẽ bị lạnh, nên lại bôi thuốc mỡ cho cô lần nữa, rồi kéo người vào trong lòng ngủ tiếp, đến rạng sáng bên ngoài trời đã tờ mờ sáng anh mới để cô ngủ một mình sau đó bắt đầu xử lý công việc.
Lúc Lục Mạn Mạn tỉnh lại đã gần trưa rồi, không thấy anh ở trong phòng, chỉ để lại một tờ giấy cho cô, nói trong bình giữ nhiệt có sữa bột, khi cô thức mà thấy đói thì lót bụng trước.
Lục Mạn Mạn biết anh bận, hình như sắp tới lực lượng canh phòng phải diễn tập cái gì đó, khi ở Tiểu Cảnh Sơn, rất nhiều lần cô nửa mơ nửa tỉnh nghe thấy anh đang bàn chuyện công việc với tham mưu Hàn, thỉnh thoảng ban đêm tỉnh lại cũng thấy đèn bên ngoài vẫn sáng, anh vẫn đang ngồi ở bàn làm việc.
Nhưng mỗi lần cô tỉnh thì không lâu sau anh sẽ quay lại.
Hôm nay đến khi cô tắm rửa mặc quần áo xong, tựa người vào cửa sổ vừa nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài vừa uống xong sữa rồi, mà vẫn chưa thấy anh về.
Lục Mạn Mạn di ra ngoài tìm Tiểu Từ để hỏi một chút.
Vừa mở cửa ra, đã thấy Chu Nghiêm Phong đang đứng ngoài cửa định bước vào, trên người có mặc áo khoác, hình như anh vừa đi ra ngoài một chuyến.
Lục Mạn Mạn nghỉ ngờ nói: "Anh đi làm gì thế."
Chu Nghiêm Phong đóng cửa lại rồi cửa áo khoác ra treo lên, dừng một lúc rồi mới thản nhiên nói: "Mẹ Bùi Cẩm đến đây, bà ấy cầm theo đồ muốn đến thăm một chút."
Lục Mạn Mạn thấy hai tay anh trống trơn, chắc chắn đã đuổi người đi rồi, vừa định nói gì đó, anh đã cầm tay cô xoa xoa, nhìn người cô hỏi: "Sao không đợi anh về đã dậy rồi, quân áo đã mặc rồi, cũng tắm rửa xong rồi."
Ánh mắt anh không nên trông quá trần trụi.
Lục Mạn Mạn cũng không biết tại sao bên ngoài anh có dáng vẻ lạnh lùng, mà sao vừa về đã biến thành mặt người dạ thú rồi, nói không đi xem kéo cờ, ôm nhau ngủ tiếp, ôm ôm rồi lại đến, còn lừa cô cái gì mà vào sẽ không động, ngày nào cũng như thế, không cho nàng sắp tróc da. Cô ném cho anh ánh mắt tự nhận thức đi, rồi hất tay anh ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận