[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 133: Chuyện Này Còn Chưa Kết Thúc. (3)

Chương 133: Chuyện Này Còn Chưa Kết Thúc. (3)Chương 133: Chuyện Này Còn Chưa Kết Thúc. (3)
Bên kia các đồng chí công an đã đến điều tra nắm rõ tình hình, lập hồ sơ, thu thập chứng cứ, bên này Lục Mạn Mạn nói Chu Nghiêm Phong lái xe đến bệnh viện.
Lục Mạn Hương sợ đến bệnh viện tốn nhiều tiền nên cố chịu đau ngồi dậy ngăn cô lại: "Mạn Mạn, đến trung tâm y tế xem qua là được rồi, chị thật sự không sao mà."
Lục Mạn Mạn thực sự hận rèn sắt không thành thép, đã bị đánh thành ra như vậy rồi còn một mực nói không sao, không biết còn tưởng cô ấy đang minh oan cho tên rác rưởi đó.
Vừa rồi ở trước mặt những người đó, cô không muốn trách móc chị gái ngốc nghếch này, giờ ngồi trên xe cũng không có gì ngại ngùng nữa, lập tức dùng giọng điệu không nể nang gì nói: "Tới trung tâm y tế sao? Trung tâm y tế có thể khám ra cái gì? Khám ở trung tâm y tế xong, chị lại định quay lại tiếp tục sống với tên khốn đó như không có chuyện øì xảy ra phải không?"
Cô nói: "Được, nếu chị vui vẻ trở về tiếp tục sống cuộc sống nhục nhã đó, bọn em sẽ đưa chị về ngay bây giờ."
Lục Mạn Hương nước mắt lại trào ra, nghẹn ngào, muốn nói nhưng không nói ra được lời nào. Cô ấy chỉ nhìn Lục Mạn Mạn với ánh mắt đau khổ bất lực.
Lục Mạn Mạn dù tâm địa sắt đá cũng không thể chịu được ánh mắt của cô ấy, thực sự không thể làm gì với cô ấy.
Theo suy nghĩ của Lục Mạn Mạn, bạo lực gia đình đã có một lần sẽ có vô số lần, khi gặp phải tình huống như vậy thì nên hành động dứt khoát để ngăn chặn tổn hại kịp thời, kiểm tra viết thương rồi làm giám định thương tật là thao tác cơ bản, báo cảnh sát lập hồ sơ cảnh sát kiên quyết ly hôn, hoàn toàn thoát khỏi người đàn ông rác rưởi.
Nhưng dù sao thời đại cũng khác, ở thời đại này, phụ nữ đều cảm thấy ly hôn là một chuyện xấu hổ, huống chỉ là còn hai đứa trẻ...
Lục Mạn Mạn nghĩ đến hai đứa cháu đó lại cảm thấy tức giận, lúc đầu khi cô chạy đến gõ cửa, hai đứa cháu ngu ngốc này đang rượt đuổi nhau chơi đùa, mẹ ruột cách một cánh cửa bị đánh đập kêu la thê thảm, hai đứa nhóc này vẫn có thể chơi như bình thường.
Loại sói mắt trắng này sinh ra thì nên chôn luôn đi.
Nhưng nói thế nào chuyện ly hôn cũng phải xem thái độ người trong cuộc, chị gái của nguyên chủ vốn là người mềm lòng, không quyết đoán, nếu Lục Mạn Mạn ép cô ấy, chắc chắn chỉ có khóc lóc mà thôi. Lục Mạn Mạn chỉ có thể bo qua.
Thay vào đó, cô an ủi Lục Mạn Hương nói: "Đừng khóc, đừng khóc, chúng ta đi bệnh viện để kiểm tra trước, chuyện khác chờ kiểm tra xong rồi hãy nói."
Trong mắt Chu Nghiêm Phong, Lục Mạn Mạn ít nhiều có tật xấu, một người ích kỷ theo chủ nghĩa hưởng thụ.
Chu Nghiêm Phong nghiên cứu sách tâm lý, loại người này tin vào luật rừng và không có sự đồng cảm với kẻ yếu .. Không ngờ hôm nay cô lại tỏ ra kiên nhẫn với Lục Mạn Hương như vậy.
Tất nhiên, cũng có thể cô chỉ đang diễn cảnh tỷ muội tình thâm.
Nhưng Chu Nghiêm Phong tin vào khả năng trước hơn
Anh không thể không liếc nhìn vào kính chiếu hậu.
Lục Mạn Mạn nói Lục Mạn Hương đã bị đánh thành như vậy, tuyệt đối không thể nào không sao như cô ấy nói được, quả nhiên, ở bệnh viện sau khi kiểm tra đã phát hiện ra có có vấn đề, não bị chấn động nhẹ, trên mặt và cơ thể có nhiều vết bầm tím, còn có hai chỗ bị nứt xương, bác sĩ đề nghị nhập viện.
Lục Mạn Mạn ngay lập tức tối sam mặt lại.
Lục Mạn Hương nhìn sắc mặt em gái, sợ cô nghe vậy sẽ càng thêm tức giận, lần này Mạn Hương ngoan ngoãn không dám nói nữa.
Chu Nghiêm Phong đi làm thủ tục nhập viện.
Bác sĩ xử lý vết thương cho Lục Mạn Hương.
Sau khi Chu Nghiêm Phong làm thủ tục nhập viện xong, anh phải quay lại để tìm hiểu tình hình, Lục Mạn Mạn ở lại bệnh viện chăm sóc Lục Mạn Hương.
Buổi chiều, khi Lục Mạn Hương nằm trên giường bệnh ngủ thiếp đi, Chu Nghiêm Phong đã quay lại.
"Thế nào rồi?"
Lục Mạn Mạn đi ra hỏi anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận