[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 97: Đi Một Bước Lùi Một Bước (2)

Chương 97: Đi Một Bước Lùi Một Bước (2)Chương 97: Đi Một Bước Lùi Một Bước (2)
Người được thuê tới diễn kịch, một bên cầm quyển sổ nhỏ ghi chép lại tất cả những gì Lục Mạn Mạn nói.
Đây là lần đầu tiên Lục Mạn Mạn tới xem phòng, các hộ gia đình cùng lần đầu nhìn thấy chủ nhà, không ai nghĩ tới là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như thế, trên mặt mang theo ý cười, nói chuyện chậm rãi, ăn mặc rất chỉnh te.… Ban đầu nhìn tưởng như dễ bắt nạt nhưng cách cô ấy làm việc không nề hà chút nào.
Thấy sự nghiêm túc của cô, các hộ gia đình to nhỏ nghị luận, càng phẫn nộ lẫn hoảng hốt.
Quản lý tiểu khu nhìn thấy không khí khá tốt, lúc này mới hỏi Lục Mạn Mạn: "Đồng chí Lục, nhà tốt tại sao lại đột nhiên muốn phá dỡ?"
Lục Mạn Mạn cười: "Một khu đất rộng lớn như thế này, lại ở nơi trung tâm thành phố, một mình ở thì rất lãng phí, tôi định khi tháo dỡ sẽ cùng người khác hợp tác xây dựng nhà máy."
Quản lý tiểu khu có chút khó xử: "Nhưng ở đây vẫn còn có những những gia đình khác... Nếu không thì chúng ta cùng ngồi xuống
Thỏa thuận cùng các gia đình ở đây?"
Lục Mạn Mạn làm như vừa nhớ ra còn phải giải quyết chuyện này, đôi mắt xinh đẹp vô hại nhìn về phía các hộ dân, tâm tình rất cởi mở nói: "Mọi người muốn thương lượng thế nào?"
Các hộ gia đình thấy đã đến lúc bọn họ đưa ra ý kiến, một người hai người tranh nhau nói chuyện, chỉ sợ nói ít thì người khác không nghe được ý tứ của họ.
Lục Mạn Mạn gọi người mang đến một cái ghế ngồi xuống, quay đầu nói với quản lý tiểu khu: "Như vậy đi, bảo bọn họ cử ra người đại diện nói chuyện."
Thái độ trước sau rất lễ độ, nhìn giống như thật sự muốn giải quyết vấn đề, các hộ gia đình nếu cứ âm ï không nói lý thì ngược lại sẽ chịu thiệt, bọn họ rất nhanh đã chọn ra người có văn hoá nhất để nói lý.
Người nọ được mọi người chọn ra, tự giác được mình đang gánh trọng trách trên vai, hơn nữa bị đôi mắt xinh đẹp của Lục Mạn Mạn nhìn chằm chằm, càng thấy rằng phải chú ý đến cách nói chuyện của chính mình.
Sắp xếp xong kịch bản trong đầu, cân nhắc một lúc mới đẩy gọng kính trên sống mũi, ra vẻ chính nghĩa nói: "Đồng chí Lục đúng không, căn nhà này đúng là đã từng là nhà cô, nhưng chúng tôi đã ở đây mười mấy năm, lúc trước chuyển vào đây cũng được lãnh đạo cấp trên phê duyệt, nếu cô đã trở về, muốn lấy lại thì lấy lại, nếu như cô muốn phá dỡ căn nhà, cô có nghĩ tới, hơn mười hộ gia đình chúng tôi sẽ có cảm nhận gì không? Chúng ta còn phải chăm sóc gia đình, ngoại trừ nơi này thì biết chuyển đi đâu?"
"Nói cho cùng."
"Tóm lại, không thể lấy lại cùng không thể phá bỏ, căn nhà nhà phải để cho chúng tôi ở!"
"Đúng đúng đúng, chính là thế, lúc trước chúng tôi chuyện vào đã được cấp trên phê chuẩn, nói thế nào cũng không thể dọn ra ngoài!"
Những người khác nhao nhao phụ hoạ theo.
Lục Mạn Mạn rơi vào trầm ngâm trong đám người một lát, gương mặt xinh đẹp của cô ngẩng lên vô cùng nghi hoặc nói: "Nhưng dù cho các người ở đây lâu hơn nữa, quyền sở hữu cũng vẫn ở chỗ tôi, về mặt pháp lý tôi có quyền xử lý căn nhà này theo ý của tôi."
Không đợi đám người kia sôi trào lần nữa, cô thở dài một hơi: "Nếu lúc trước cấp trên của các người phê chuẩn cho các người vào ở, vậy thì đi tìm vị cấp trên đó, xem xem còn có thể an bài cho các người ở chỗ nào nữa, tóm lại tôi sẽ dỡ bỏ căn nhà này, hôm nay tôi không tới đây thương lượng với ai, tôi tới để thông báo cho mọi người mau chóng chuyển đi, nếu không, nơi này lúc phá dỡ sẽ có thể làm người khác bị thương thì phải làm sao..."
Nhìn cô lo lắng suy nghĩ cho mọi người, bọn họ thiếu chút nữa tức giận nổ tung, nhìn cô gái có vẻ yếu đuối này, ngoài miệng nói thì dễ nghe, không nghĩ tới là muốn cưỡng chế phá nhài Trong nháy mắt đám người kia lại la hét.
Quản lý tiểu khu lúc này mới đứng ra chủ trì công đạo: "Yên lặng yên lặng, mọi người yên lặng đi, mỗi người đều có lý riêng, không bằng tất cả đều lui một bước..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận