[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 499: Hôn Mê Không Rõ Nguyên Nhân (1)

Chương 499: Hôn Mê Không Rõ Nguyên Nhân (1)Chương 499: Hôn Mê Không Rõ Nguyên Nhân (1)
Lục Mạn Mạn nín thở tập trung lắng nghe được mấy chữ cảnh sát biển, kiểm tra tạm thời.
Có người lo lắng nói: "Nhanh như vậy đã kiểm tra đến đây sao?"
Lúc trước người nọ trên xe hùng hùng hổ hổ một ngụm bảo anh ta câm miệng, nói không thể biết bọn họ làm như vậy, xác suất lớn chỉ là kiểm tra thường xuyên, ngày mai xem tình hình rồi nói sau.
Điều đó có nghĩa là hôm nay bọn họ sẽ không đi.
Sau đó trong tiếng mắng chửi của một đám người Lục Mạn Mạn lại bị dẫn theo tiếp tục đi về phía trước, đi tới sức cùng lực kiệt có lẽ mới đến nơi nhóm người này tạm thời ẩn thân, vào cửa có người kéo cô ngồi xuống một đống cỏ khô.
"Nghỉ ngơi một chút đi."
Có người nói.
Nói xong tiến lại gần: "Cô gái chưa từng đi đường lâu như vậy phải không. Cô có khát hay không, có muốn uống nước không?"
Lục Mạn Mạn phản xạ có điều kiện tránh mặt, dừng một chút lại áp sát gật đầu.
Tất nhiên người nọ là thèm nhỏ dãi đại tiểu thư xinh đẹp, muốn chiếm chút tiện nghi. Thấy cô rất nghe lời, anh ta cười ha ha hai tiếng, tay vòng ra phía sau rồi xé băng keo cho cô.
Giọng nói của Từ Hòa Bình vang lên: "Đừng để cho cô ta có cơ hội nói chuyện, miệng cô ta rất lợi hại, rất biết mê hoặc người khác!"
Hai người cãi nhau.
Cuối cùng là người hùng hùng hổ hổ lúc trước kia, có lẽ là thủ lĩnh, một câu quát lớn, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần Lục Mạn Mạn, cũng không xé băng dính cho cô ăn cơm hay uống nước. Tóm lại không được có bất kỳ rắc rối nào, đợi sau khi lên thuyền rời khỏi nơi này rồi nói sau!
Buổi tối sắc trời càng ngày càng đen, một đám cướp ăn no uống đủ, phân công hai người ra ngoài canh gác, những người khác nhanh chóng nghỉ ngơi.
Không bao lâu sau Lục Mạn Mạn nghe được tiếng ngáy liên tiếp.
Từ Hòa Bình không ngủ, chạy đến trước mặt cô, cố gắng dùng lời làm nhục cô.
Lục Mạn Mạn không lên tiếng, không thể nào hé răng, cũng từ đáy lòng chán ghét bất kỳ tiếp xúc nào với anh ta. Trước kia cũng không phải cô cảm thấy Chu Nghiêm Phong nói quá, phần lớn là chướng mắt Từ Bình An, chỉ là một người nhu nhược lại EQ thấp đến mức ngu xuẩn, vốn không thèm để mắt đến anh ta.
Từ Hòa Bình coi sự im lặng không phản kháng của cô là biết cô đang sợ hãi, biết cúi đầu, nghĩ lại trước kia kiêu ngạo lợi hại như thế nào, bây giờ giống như con cừu non đang chờ làm thịt!
Lòng tự trọng đàn ông của anh ta chưa từng có được thỏa mãn, mắng đủ rồi, cảm thấy mỹ mãn lúc này mới bỏ lại cô rồi đi ngủ.
Lúc trước Chu Nghiêm Phong làm cho Lục Mạn Mạn một chiếc lược nhỏ dùng để phòng thân, cũng chỉ lớn bằng nửa bàn tay. Bình thường chiếc lược nhỏ đặt ở trong lớp lửng nhỏ ngoài cùng của túi không có khóa kéo.
Lục Mạn Mạn bị bắt cóc bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ kịp lấy nó ra từ trong túi lửng nắm trong lòng bàn tay.
Sau khi nghe được tiếng động gì khác trong phòng, cô hoạt động cổ tay thử từng chút từng chút đẩy chuôi lược ra, đầu đầy mồ hôi cuối cùng cũng mở ra được, sau khi nghỉ ngơi thì lập tức đâm lưỡi dao lên băng keo, sau khi tiếng động rất nhỏ vang lên kèm theo vết nứt của băng dính quấn quanh.
Mắt Lục Mạn Mạn bị bịt kín không có thể nào nhìn được, nhưng tai lại lại cực kỳ nhạy bén với âm thanh bên ngoài, đang muốn thoát tay ra thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng "a" nhẹ nhàng.
Một người khác gọi tên người kia hỏi có chuyện øì.
Không lâu sau Lục Mạn Mạn nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Tim Lục Mạn Mạn đập kịch liệt.
Từ Hòa Bình đột nhiên ngồi dậy kêu lên: "Có người, có người!"
Toàn bộ tiếng ngáy trong phòng đều dừng lại, mọi người đứng lên, nhưng không đợi có hành động gì, cánh cửa ầm ầm bị đá văng ra.
Lục Mạn Mạn nghe được tiếng bang bang, chỉ trong vài giây, cô dùng sức xé băng dính trên cổ tay ra, kéo tấm vải bịt mắt xuống, trước mắt còn có chút sương mù không thấy rõ, một bàn tay lớn ôm tới sờ vào lưng cô, ấn cô vào trong ngực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận