[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 193: Đại Câu Câu (1)

Chương 193: Đại Câu Câu (1)Chương 193: Đại Câu Câu (1)
Anh đặt chăn bông sang một bên, rời khỏi giường không nói lời nào, mở cửa rời đi.
Nhưng trên thực tế, anh lại cúi xuống dùng hai tay giữ vai cô, dùng sức lật cô lại, không có một câu dư thừa mà cúi đầu hôn lên miệng cô.
Lục Mạn Mạn sửng sốt một lát rồi từ chối nụ hôn.
Chu Nghiêm Phong lập tức lấy lòng hôn tóc cô, hai má cô, ngón tay cô, rồi sau đó lại hôn xuống cổ cô. Cô nằm im, vẻ mặt lạnh lùng. Anh trầm mặc tiếp tục hôn xuống dưới...
Buổi chiều bà Chu đưa Lục Mạn Mạn đi bệnh viện.
Chu Nghiêm Phong gọi Tiểu Từ lái xe qua rồi để Tiểu Từ rời đi.
Bà Chu nhìn lòng bàn tay anh loáng thoáng có vết máu, nghi hoặc nói: "Nghiêm Phong, con muốn lái xe ư, tay con..."
Lục Mạn Mạn nghỉ trưa xong rất có tinh thần, chạy qua vô cùng thân thiết kéo lấy cánh tay anh lắc lắc, nói chuyện với anh cũng đặc biệt ân cần: "Anh bị thương còn muốn trổ tài lái xe cái gì. Nghe lời đi. Em và mẹ đã thương anh như vậy thì anh cũng phải tự thương bản thân mình, đừng chuyện øì cũng không để ý."
Ánh mắt cô lưu luyến dừng trên môi anh. Chu Nghiêm Phong không nhịn được thẹn đỏ mặt nhưng trong lòng lại rất thích dáng vẻ ôn nhu săn sóc của cô, nhẹ nhàng cầm tay cô rồi quay mặt đi.
Anh "ừ" một tiếng đáp lại: "Nghe lời em."
Lục Mạn Mạn cười ngoắc tay gọi Tiểu Từ trở về.
Lúc lên xe bà Chu vốn định ngồi ở phía sau cạnh con dâu nhưng Chu Nghiêm Phong đã mở cửa ghế hành khách trước cho bà: "Mẹ, mẹ ngồi ở ghế trước nhé, ở phía trước ít bị say xe hơn."
Bà Chu cho rằng quả thực là như vậy liền vui vẻ ngồi ở phía trước.
Đứa con thứ của họ quả thực rất ân cần khi biết quan tâm đến người khác.
Chu Nghiêm Phong đi theo ngồi ở phía sau.
Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của anh, Lục Mạn Mạn mỉm cười nhìn đi chỗ khác. Một lúc sau, anh đưa tay đan tay cô vào tay mình.
Lục Mạn Mạn dùng đầu ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay.
Chu Nghiêm Phong nắm tay cô, vẻ mặt vẫn nghiêm túc.
Một người nghiêm túc như vậy mà lại bị cô cắn.
Lục Mạn Mạn nhớ lại cảnh tượng lúc đó khiến toàn thân cô tê dại, một khuôn mặt lạnh lùng khổ hạnh hôn khắp người cô, cuối cùng lại quỳ xuống ở đó để làm hài lòng cô một cách vụng về và yêu thương. Có lẽ là Lục Mạn Mạn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm được điều đó sau nhiều trận chiến, không chỉ về thể chất, thị giác mà còn cả tâm lý.
Sau đó, cô thấy môi anh đỏ mọng, mọng nước, chóp mũi bóng loáng, càng lúc càng mềm mại hơn.
Trực giác của cô là đúng. Chỉ cần anh muốn, anh nhất định có thể đối xử với mọi người một cách thoải mái và đúng mực.
Anh bằng lòng buông bỏ thái độ nên Lục Mạn Mạn cũng bằng lòng cho anh một cuộc hẹn hò ngọt ngào. Xuống xe đến bệnh viện, cô giúp anh chỉnh lại cổ áo khoác, giọng nói dịu dàng như nước nhỏ vào tai anh: "Anh không cần phải đi theo, em sẽ đi với mẹ. Anh đến bác sĩ xem vết thương rồi băng bó lại đi."
Chu Nghiêm Phong đang định nói cái gì đó thì cô lại nhướng mi lên, có vẻ như không muốn nghe lời?
Chu Nghiêm Phong vội vàng quay mặt đi, thấp giọng đáp lại: "Hiểu rồi."
Bà Chu cười đến nỗi khóe mắt hiện lên vài nếp nhăn. Bà vỗ nhẹ vào cánh tay con trai nói: "Nghe lời vợ là tốt. Tiểu Mạn chỉ là quan tâm đến con thôi, mau đi nhanh đi."
Tiểu Từ đứng ngơ ngác một lúc rồi cúi đầu. Đột nhiên trước mặt bà chủ, sếp tỏ ra ngoan ngoãn như một con chó lớn, ngoan ngoãn đến mức đáng sợ. Thái độ của bà chủ cũng rất kỳ lạ. Buổi trưa về cô ấy còn không muốn quan tâm đến sếp nhưng giờ lại dịu dàng, thiếu điều muốn vỗ nhẹ lên đầu sếp nữa thôi.
Bệnh viện đa khoa quân khu người người ra vào tấp nập, không chỉ Tiểu Từ mà những người khác cũng đều nhìn họ với ánh mắt kỳ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận