[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 339: Triệu Nhị Tiểu Thư (3) Đầu tiên là cô tuyển người ở các trường đại học. Hai trường đại học ở thành phố Thiên Khánh

Chương 339: Triệu Nhị Tiểu Thư (3) Đầu tiên là cô tuyển người ở các trường đại học. Hai trường đại học ở thành phố Thiên KhánhChương 339: Triệu Nhị Tiểu Thư (3) Đầu tiên là cô tuyển người ở các trường đại học. Hai trường đại học ở thành phố Thiên Khánh
đều có khoa công nghệ - mỹ thuật, hơn nữa đây cũng là trường được cậu cô quyên tặng tiền, vì thế bọn họ tiếp đãi cô rất nồng nhiệt, còn đặc biệt hỗ trợ cô trong việc tuyển nhân viên.
Có điều người ở đây đều là sinh viên chưa tốt nghiệp, bởi lẽ chỉ có thể làm nhân viên thực tập* trước thôi.
*Gốc là kiêm chức, kiểu vừa làm vừa học í nên mình để là thực tập.
Đương nhiên là khi sinh viên tốt nghiệp, thành người đã có bằng cấp đàng hoàng, thì sẽ ít có ai đặt cược toàn bộ tương lai vào nhà máy tư nhân như thế này.
Lục Mạn Mạn không cần những nhân tài của đất nước đến chỗ của cô, có nhân viên thực tập thôi là đủ rồi, chờ đến khi bọn họ kiếm được nhiều tiền ở đây, còn sợ người sẽ chạy mất sao?
Ngoài ra chỉ cần "lừa" thêm hai người chuyên chỉnh sửa thiết kế thời trang ở các nhà máy lương thấp nữa là được rồi.
Còn hai ngày cuối tháng trước khi Chu Nghiêm Phong trở về, Lục Mạn Mạn* bận bịu tuyển người ở các trường đại học.
*Gốc là Lục Mạn Hương, chắc tác giả nhầm. Sinh viên vừa học vừa làm thiết kế thực tập bây giờ vẫn còn rất lạ với mọi người, hơn nữa sinh viên nghệ thuật trước giờ rất thích sự mới mẻ, không gò bó, nên vì thế công việc này đã thu hút rất nhiều người đến.
Đến cả giáo sư của khoa còn đặc biệt đến tìm Lục Mạn Mạn, kể cô nghe về những bạn học có điều kiện gia đình khó khăn, tuy tiền ăn uống đi lại được Nhà nước chu cấp, nhưng đã học khoa công nghệ-mỹ thuật thì chắc chắn sẽ có những khoản tiền phát sinh thêm trong lúc học, mong cô xem xét ưu tiên cho những bạn học có điều kiện khó khăn.
Lục Mạn Mạn đã từng cân nhắc qua phương điện này rồi, sau khi trò chuyện với giáo sư xong, cô lái xe về nhà, chỉ thấy bên ngoài Tiểu Dương Lâu đang rất ồn ào, hình như có người đang khóc quấy.
Hơn nữa còn vừa khóc vừa gào cực kỳ khó coi: "Gọi Lục Mạn Mạn về đây!"
Có người ra khuyên cô ta đừng làm ồn, khóc nháo, có chuyện gì từ từ nói, người khác còn chưa làm gì cô ta, mà cô ta đã quăng tay người đó ra, hét ầm lên: "Các người đừng có đụng vào tôi, bây giờ tôi đang mang thai, nếu xảy ra chuyện gì các người có đền tám mạng cũng không gánh nổi hậu quả đâu!"
Đây không phải là Triệu Nhạn sao?
Lục Mạn Mạn im lặng quan sát, hai ngày trước có một lãnh đạo ở thành phố nói riêng cho cô biết, có người từ thành phố Bắc Kinh mượn danh nghĩa của lãnh đạo đó gọi sang bên này nhờ người điều tra cửa hàng và nhà máy của Lục Mạn Mạn.
Tóm lại là đang lặng lẽ giở trò gì đó.
Lãnh đạo đó quả quyết cự tuyệt, sau khi tra xem là người nào, phát hiện ra đó là Triệu nhị tiểu thư.
Lục Mạn Mạn cũng không hiểu sao mình có thể đắc tội đến vị Triệu nhị tiểu thư ở xa tít kia, còn được người ta "yêu thương" vác cái bụng bầu chạy đến đây ăn vạ.
Sao không chạy đến Bùi gia mà khóc, khóc với cô đâu có được gì đâu?
Cô xuống xe đi tới, kinh ngạc hỏi: "Đây không phải là Triệu nhị tiểu thư sao, khách quý thứ lỗi cho tôi không thể tiếp đón từ xa, cho hỏi ngài đi đường xa đến đây là muốn nói cho tôi chuyện hệ trọng øì sao?”
Triệu Nhạn khóc sưng mắt, nhưng cũng rất hài lòng với thái độ cung kính của cô, ưỡn ngực thân vênh vang đắc ý nói: "Cô gọi Bùi Vọng Tân tới đây ngay cho tôi!"
Lục Mạn Mạn lập tức hiểu ý, có lẽ là do lần trước Bùi Vọng Tân có đến đây, nên cô ta đã lần theo dấu vết mà chạy đến đây quậy cô, nhưng theo như cô biết con người Bùi Vọng Tân, chỉ cần là người anh ấy không muốn gặp, Triệu Nhạn cho dù có khóc đến câm luôn cũng không thể thấy được mặt anh ấy.
Cho nên Triệu nhị tiểu thư hết cách mới bảo cô kêu người đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận