[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 205: Sinh Viên Tài Năng (1)

Chương 205: Sinh Viên Tài Năng (1)Chương 205: Sinh Viên Tài Năng (1)
Nhưng cô khác với bọn họ. Cô là một sinh viên nghiêm túc đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học để vào được trường trọng điểm. Sau khi tốt nghiệp lại thuận lợi nhận được lời mời của trường danh tiếng nước ngoài.
Tóm lại, việc cô học lĩnh vực này vẫn rất được ba cô yêu thích, đây ít nhiều là lý do khiến cô được ba sủng ái.
Đối với Lục Mạn Mạn mà nói, từ nhỏ đến lớn đối với thành tích của mình cũng tương đối hài lòng, gọi là học bá cũng không ngoa.
Nhưng ngay cả khi đó, cô cũng chưa bao giờ mơ tưởng đến việc thi vào Thanh Bắc, cô biết khoảng cách giữa học sinh giỏi và học thần là rất xa, không phải cứ liều mạng cố gắng là đậu được.
Vấn đề là ở thời đại đó số lượng học sinh tài năng cao đến mức nào.
Lục Mạn Mạn thực sự kinh hãi: “Anh nghiêm túc đấy à?"
Chu Nghiêm Phong cúi đầu nhìn, thấy trong mắt cô tràn đầy ngưỡng mộ, không thể tin được.
Anh cười, xoa tóc cô, nhẹ giọng nói: "Sao anh lại lừa em?"
Lục Mạn Mạn ngẫm lại không đúng: "Tuổi tác không đúng." Chu Nghiêm Phong kiên nhãn nói: "Anh là cấp năm, được tuyển vào năm 1965."
Lục Mạn Mạn: "14 tuổi... ?"
Chu Nghiêm Phong gật đầu.
Mẹ ơi, là thật.
Lục Mạn Mạn chớp chớp mắt, hơn nửa ngày mới chậm rãi dùng sức nắm lấy tay học thần: "Anh, giỏi, lợi hại."
Ngoài ra cô không biết phải nói gì nữa.
Tiểu Từ lái xe phía trước, vốn là muốn nghe hai người phía sau nói gì, nhưng xe ồn ào, cản trở thính giác của cậu ấy. Cậu chỉ nhìn qua gương chiếu hậu, cô gái chủ động bắt tay thủ trưởng. Thủ trưởng theo động tác của cô khom lưng xuống, hai người đối mặt nhau, trán kề trán, lặng lẽ lẩm bẩm điều gì đó.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Khi xe chạy ra ngoài Tiểu Dương Lâu, chỉ thấy hai người sau khi xuống xe nhìn nhau không chịu rời đi. Cô gái chủ động giúp thủ trưởng chỉnh lại cổ áo, sau đó thì thầm với anh: "Hôm nay về sớm nhé."
Vừa nói vừa sờ lên mặt thủ trưởng, giọng điệu có chút nũng nịu: "Các ngươi cũng chú ý giữ gìn, hôm nay sớm tới đây, tôi sẽ mát-xa cho các ngươi."
Nói xong, cô dùng đầu ngón tay gãi nhẹ vào ngực thủ trưởng.
Anh trêu chọc để lại hai chữ "học sinh đứng đầu", quay người mỉm cười rồi duyên dáng rời đi.
Tiểu Từ đỏ mặt, không dám ngẩng đầu lên.
Chu Nghiêm Phong cũng không khá hơn chút nào, cho đến khi đôi mắt tươi cười cùng thân hình xinh đẹp trong sáng biến mất khỏi tâm mắt, cả khuôn mặt nóng bừng, đầu vẫn còn choáng váng, hồi lâu mới có một cơn gió lạnh thổi qua. Anh bừng tỉnh. Có lúc, chính lúc này anh cảm thấy trong lòng có một cảm giác ngọt ngào, như thể toàn thân được ngâm trong hũ mật ong.
Cảm giác thật tuyệt khi được bao quanh bởi sự yêu thương và ngưỡng mộ của cô ấy.
Khi Chu Ngạn Phong trở lại cơ quan, anh gọi điện về nhà và yêu cầu mẹ tìm xem tất cả các bằng tốt nghiệp đại học trước đây của anh, bao gồm cả bằng khen danh dự vì có công trong quân đội, rồi cất chúng trong phòng ngủ.
Lão phu nhân kinh ngạc nói: "Con muốn làm gì?"
Chu Nghiêm Phong nói: "Không làm gì cả, chỉ nhìn qua thôi."
Bà cụ nói: "Ồ."
Lục Mạn Mạn ngày đó cảnh cáo Từ Hòa Bình, Từ Hòa Bình đại khái thấy cô không dễ chọc tức, cho nên không dám đích thân phản bác, nhưng chỉ sau hai ngày im lặng, đúng như Lục Mạn Mạn dự đoán, hắn bắt đầu tìm ra cách để theo đuổi chị gái cô.
Buổi sáng Lục Mạn Mạn vừa tới, Lục Mạn Hương đưa cho cô một lá thư, mặt đỏ bừng: "Là Từ Hòa Bình gửi."
Lục Mạn Mạn tùy ý lật qua, Từ Hòa Bình ở giữa rất sốt ruột.
Lại là các lời giải thích cho chị gái cô, lại là các loại thổ lộ, viết suốt hai trang giấy, cuối cùng nói chờ mong chị gái cô hồi đáp.
Lục Mạn Mạn không biết trong lòng chị mình đang nghĩ gì. Ban đầu cô cũng không có ấn tượng tốt với Từ Hòa Bình, lại sợ chị mình không hiểu đàn ông, sẽ bị dụ dỗ nên mới tạo chướng ngại cho Từ Hòa Bình. Ngày đó nếu đã hỏi rõ ý nghĩ thật sự của chị rồi thì không có gì phải lo lắng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận