[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 511: Không Thể Mất Em (1)

Chương 511: Không Thể Mất Em (1)Chương 511: Không Thể Mất Em (1)
Xe lửa thông báo đã đến ga người trên tàu ùa ra ngoài giống như thủy triều, Đại Mạn Mạn cầm hai vali ba Chu sửa sang cho cô, cũng định xuống tàu.
Đã thấy ba Chu đã đi xuống, đứng ở bên ngoài đường ray còn đang nhìn xung quanh tìm kiếm gì đó.
Trong lòng Đại Mạn Mạn đột nhiên dâng lên sự đau khổ, ba Chu của cô muốn đi sao?
Anh muốn bỏ rơi cô rồi đi sao?
Cô xách vali đứng trên sân ga nhìn bóng lưng của anh, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Chu Nghiêm Phong rất nhanh đã trở lại.
"Ba phải đi."
Anh nói.
Nước mắt của Đại Mạn Mạn càng chảy dữ dội hơn.
Chu Nghiêm Phong nhìn giáo viên và học sinh phía sau cô đang chào đón tân sinh viên thì lại bình tĩnh nhìn về phía cô nói: "Tiểu Mạn, lau nước mắt đi, đàn chị học trưởng của con đều đến đón con. Con phải chào đón cuộc sống đại học của con. Ba tin tưởng con nhất định có thể sống vui vẻ hạnh phúc, con có thể."
Đại Mạn Mạn nghẹn ngào nói: "Ba muốn trở về tìm người yêu của ba sao?" Chu Nghiêm Phong dừng một chút nhẹ giọng nói: "Ba sẽ chờ con ở tương lai."
Ánh mắt Đại Mạn Mạn lập tức sáng lên, cho nên... ?
Cô nhanh chóng oa một tiếng: "Nếu chồng tương lai của con là ba, con sẽ rất mong chờ ngày đó đến!"
Sau đó cô lại khóc to, nhưng cũng nghiêm túc nói lời tạm biệt: "Ba Chu, con sẽ nhớ ba. Sau này ba phải ở bên con, nhất định phải hạnh phúc!"
Chu Nghiêm Phong gật đầu.
Cô lưu luyến từng bước mà rời đi, các đàn anh đàn chị như tổ ong xúm lại cô, nhiệt tình nhận lấy vali hành lý, nhìn hốc mắt cô đỏ hồng, trong mắt đầm đìa nước mắt còn tưởng rằng cô không nỡ rời khỏi người nhà thì đều chạy tới quan tâm an ủi.
Trong sự quan tâm an ủi của các đàn chị học trưởng Đại Mạn Mạn lại ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, ba Chu vẫy vẫy tay với cô, bóng dáng dần dần mờ đi, cho đến khi biến mất không thấy nữa.
Mũi Đại Mạn Mạn chua xót, nước mắt lại tuôn rơi, nhưng nghĩ lại bình thường ba Chu đã dặn dò dạy dỗ cô rất nhiều, hơn nữa anh cũng ở tương lai chờ cô, rất nhanh cô lau khô nước mắt lấy lại ý chí, đi theo bước chân của các đàn anh đàn chị, chào đón cuộc sống đại học tốt đẹp của cô.
Bên tai âm thanh người yêu từ nghẹn ngào đến khóc không thành tiếng, Chu Nghiêm Phong vừa lo lắng vừa đau lòng, trong lòng đều là suy nghĩ mãnh liệt trở lại bên cạnh cô. Sau khi anh tạm biệt Đại Mạn Mạn, cả người lập tức rơi vào một không gian đầy ánh sáng vàng chuyển động, lúc sau trong đầu đầy hỗn độn, các giác quan trên người dần dần hồi phục.
Anh cảm giác được cô ôm anh, bàn tay mềm mại ôm lấy mặt anh, cô rơi nước mắt, nước mắt rơi trên mặt anh, trên mặt anh ướt át.
Âm thanh của cô đứt quãng truyền đến: "Đừng như vậy được không?"
"Em biết anh muốn em trải qua thời điểm đó thật tốt, muốn em giống như những đứa trẻ bình thường khác có ba yêu thương, có ba bảo vệ, nhưng anh làm bạn đã đủ rồi..."
"Thật sự đủ rồi, em có mẹ yêu thương, còn có anh chăm sóc bảo vệ. Em sẽ không bao giờ vì những chuyện trước kia mà sinh lòng oán giận nữa. Em đã có đủ tình yêu từ mọi người rồi, tinh thần rất phong phú, cho dù một mình đi học đại học, sống một mình cũng sẽ không cô đơn buồn bã, em sẽ làm cho mình thật tốt, nhất định sẽ rất tốt rất tốt...
Cô sờ lên mặt anh khóc đến ruột gan đứt từng khúc: "Nghiêm Phong, trở về đi, chúng ta còn chưa có một cái tết tốt đẹp, còn chưa bắt đầu cuộc sống mới của chúng ta."
"Anh quên mất, anh muốn sống cả đời với em." Cô nói: "Ngày đó tên khốn Từ Hòa Bình kia nổ súng, em thật sự rất sợ mất đi anh. Anh biết không, ngày đó bị bắt có thể không trở về được, người đầu tiên em nghĩ đến là anh, nghĩ nếu em không về được nữa thì bảo anh làm sao bây giờ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận