[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 315: Nên Đánh! (1)

Chương 315: Nên Đánh! (1)Chương 315: Nên Đánh! (1)
Lục Mạn Mạn cực kỳ thích yết hầu của anh.
Cô rất ham muốn khi nhìn thấy nó nhúc nhích lúc anh nuốt thứ gì đó.
Vừa rồi khi Chu Nghiêm Phong hôn đáp lại một cách mãnh liệt thì sau nụ hôn đã nuốt nước bọt, âm thanh ấy rõ mồn một bên tai khiến cô không thể chịu nổi.
Sau khi hai vợ chồng ôm ấp nhau một hồi lâu thì anh mới nằm ngửa xuống và bế cô nằm sấp trên người mình.
Lục Mạn Mạn cứ luôn thắc mắc về hành động này của anh, không hiểu sao lại thích đặt cô nằm trên người anh như vậy, có điều như vậy cũng tiện, cô có thể dễ dàng sờ mó yết hầu nam tính kia của chồng mình.
Chu Nghiêm Phong quàng một tay qua vai Lục Mạn Mạn và để cô tựa đầu vào khuỷu tay mình, tay còn lại thì luồn qua đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn kia để cô không bị trở mình rồi lại ngã xuống đất.
Chu Nghiêm Phong hơi híp mắt lại, được bàn tay nhỏ bé và mềm mịn kia sờ tới sờ lui cũng thật thoải mái.
Anh vừa hưởng thụ vừa hỏi về tình hình làm ăn của cô vợ mình, xem xem cô có gặp phải chuyện gì phiền não gần đây hay không.
Từ trước đến nay, Lục Mạn Mạn không hề thích nói chuyện riêng của mình qua điện thoại hay thư từ nên anh cũng không ngần ngại khi hỏi trực tiếp. Cô trả lời trọng tâm về sự việc gần đây, cũng sẵn tiện kể luôn những dự định trong tương lai cho chồng mình, với cả nói thêm về việc Từ Hòa Bình có dẫn theo hai thằng nhóc tới để gây sự!
Đoạn đầu Chu Nghiêm Phong còn lắng nghe rất nghiêm túc về dự định của Lục Mạn Mạn, nhưng khi nghe đến đoạn sau liền cau mày.
Anh đang chú ý đến Từ Hòa Bình.
"Sau khi kết thúc tạm giam đã làm gì?"
Lục Mạn Mạn tức giận nói: "Không biết hối lỗi thì thôi đi, đã thế còn nhớn nhác, đã mù quáng trốn tránh trách nhiệm mà còn đỉnh ninh rằng chính em mới là người chia cắt anh ta và chị gái của em, chị gái em làm gì có hứng thú với tên đó..."
Chu Nghiêm Phong có hơi trầm ngâm và nói: "Người càng hèn nhát và bất tài thì khi gặp thất bại sẽ chỉ biết trách móc và oán giận người khác."
Anh bắt lấy bàn tay mềm mại đang mân mê trên cổ mình của cô vợ rồi nói: "Vừa nãy em còn nói gì nữa, anh ta trách cứ rồi làm khó em sao?"
Lục Mạn Mạn: "Ừm."
Chu Nghiêm Phong quá hiểu rõ vợ mình, cô chưa bao giờ muốn bản thân chịu thiệt.
Anh hỏi: "Vậy em đã làm gì để chống trả?"
Lục Mạn Mạn không tán thành cho lắm: "Em gọi điện thoại cho anh rể Thái Châu đến trước mặt anh ta, yêu cầu đồn trường thông báo cho đơn vị để giam giữ anh ta, xem anh ta có còn dám ăn nói hàm hồ ở đó nữa không!"
Đột nhiên Lục Mạn Mạn bị Chu Nghiêm Phong ôm chặt vào lòng.
"Sao vậy?"
Chu Nghiêm Phong nhìn nhìn cô từ trên và nói: "Đồ ngốc."
Lục Mạn Mạn: "..."
Anh có ý gì đây, định tạo phản à?
Chu Nghiêm Phong ngồi dậy rồi ôm cô vào lòng.
"Người ta cũng đã bị tạm giam, tại sao em lại..."
Anh đang định nói thêm vì sao lại làm trò thừa thải đến vậy thì đột nhiên im bặt, còn vì sao nữa chứ, vì cô không muốn bản thân chịu thiệt chứ sao.
Nhìn thấy ánh mắt của Lục Mạn Mạn đang nhìn chằm chằm vào mình khiến anh không dám nói nặng câu nào, hơn nữa, sao anh dám nói rằng những người không muốn chịu thiệt thì sớm muộn øì cũng chịu tổn thất lớn hơn được chứ!
Chu Nghiêm Phong chỉ có thể bình tĩnh giải thích với cô: "Mạn Mạn, một trong những ưu điểm lớn nhất của em chính là rất nhạy bén trong mọi việc, em biết cách đánh vào điểm yếu của người khác. Nhưng em cũng nên biết rằng trong bối cảnh xã hội hiện tại của chúng ta, các đơn vị làm việc có tâm quan trọng rất lớn đối với mỗi cá nhân. Cho dù là liên quan đến lương thực, hộ khẩu, nhà ở hay kể cả quan hệ giữa các cá nhân thì cũng đều nằm trong phạm vi của đơn vị, nên ngoài việc gọi điện cho anh rể Thái Chu và đánh phủ đầu Từ Thái Bình, còn lấy cả việc sẽ báo cáo cho đơn vị khiến anh ta hoàn toàn hoảng sợ... "
Bạn cần đăng nhập để bình luận